Rồi xong xuôi. Em với nhỏ lên xe. Em với nhỏ đi một xe, sếp tổng và vợ sếp tổng đi một xe. Không biết vô tình hay cố ý, là chủ ý của nhỏ hay của sếp tổng, hay của vợ sếp tổng, em cũng không rõ. Nhưng dù sao mới sáng sớm mà đã "Riêng một góc trời" thế này thì em khoái rồi.
Và tất nhiên, nhỏ là người cầm lái, em là người ngồi kế bên. Xong xuôi, cả 2 xe khởi hành. Cảm giác 2 người, cùng nhau ngồi trong một xe, thật là thích, em khoái như vậy. Chả khác gì phim Hàn Quốc.
- Nhỏ: Cười gì mà cười tít cả mắt?
- Em: Dạ, mới sáng sớm mà thấy vui rồi, nên cười. Được không?
- Nhỏ: Vui gì?
- Em: Sáng sớm có người chuẩn bị đồ ăn sáng, giờ có người lái xe đưa đi. Vậy là sướng nhất thế giới rồi.
- Nhỏ: Ai chuẩn bị đồ ăn sáng? Xì.
- Em: Ai ta? Không biết nữa.
- Nhỏ: Không thèm nói chuyện với cậu nữa. Nhỏ quay mặt vào vô lăng.
Khởi động xe, nhấn ga và chạy, xe bắt đầu chuyển bánh. Suốt cả quãng đường, em gần như một tư thế, nghiêng đầu về phía nhỏ, nhìn ngắm nhỏ. Có cái tật sửa mãi mà không được. Nhìn nhỏ rồi là chả muốn dời mắt. Tật này chắc suốt đời này, chả bao giờ bỏ được.
- Nhỏ: Nhìn gì mà nhìn hoài vậy?
- Em: Em đang ngắm đường mà.
- Nhỏ: Sao không đi mà ngắm phía cậu.
- Em: Phía em xấu, chả có gì ngắm. Phía bên chị đẹp hơn.
- Nhỏ: Xạo, không nói chuyện với cậu nữa đâu. >"<
- Em: Em nói thiệt mà. Giờ chị muốn chứng minh không?
- Nhỏ: Chứng minh đi!!!
- Em: Ok, để em chứng minh.
Em cầm lấy tay nhỏ. Em: Đây nè!! Nhờ có người này mà phía cảnh đẹp bên chị đẹp hơn bên em gấp tỉ lần. Bây giờ em mà bị quẹo cổ là tại chị hết.
- Nhỏ: Ai cho mà nắm tay tự tiện quá ha. Để chị lái xe.
- Em: Em chứng minh xong rồi.
- Nhỏ:... Mặt ửng hồng, cộng thêm ánh nắng mặt trời chói vào, khiến nhỏ càng thêm rạng rỡ đầy sức sống, căng tràn sức sống.
(Tất nhiên lúc này nhỏ đang cầm vô lăng 1 tay, tay kia để bên tay ga) – (Chứ nhỏ mà cầm vô lăng bằng cả 2 tay, cho tiền em cũng không dám rờ vào. Chỉ sợ chưa kịp chứng minh thì đã "lên trển"). Suốt trên đoạn đường. Em và nhỏ trò chuyện đủ thứ chuyện hết. Và có một chuyện mà em đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
- Em: Cho em hỏi chuyện này được không?
- Nhỏ: Thế nãy giờ hỏi biết bao nhiêu chuyện, thì hỏi tiếp đi, bày đặt giả bộ xin phép.
- Em: Tại chuyện cá nhân của chị, tự nhiên em muốn biết thôi.
- Nhỏ: Hỏi đi, nếu trong giới hạn cho phép thì chị trả lời.
- Em: Chị thích mẫu con trai như thế nào?
- Nhỏ: Sao? Tính tán tỉnh chị hả?
- Em: Chị trả lời em đi, không cho hỏi lại.
- Nhỏ: Thích con trai cao hơn cậu một chút, tóc dài hơn cậu một chút, mũi cao hơn cậu một chút. Mắt to hơn cậu một chút, đẹp trai hơn cậu một chút...
- Em: Là sao em không hiểu.
- Nhỏ: Thì là vậy đó.
- Em: Chị nói thật chứ?
- Nhỏ: Thật.
- Em: Thế sau này, chị muốn một gia đình thế nào?
- Nhỏ: Chị muốn một gia đình nhỏ, đơn giản, không cần giàu có. Chỉ cần người đó yêu thương chị và các con sau này của chị. Vậy là đủ.