Logo
Trang chủ
Chương 6: Cuộc đua sắp bắt đầu

Chương 6: Cuộc đua sắp bắt đầu

Đọc to

Trách người cũng nên trách ta, tôi thấy tự nhiên trách mình ghê luôn. Chẳng lẽ tại tôi mà nhỏ bị thằng thanh niên kia chửi thậm tệ là đồ rẻ tiền? Cảm giác lúc đó rất khó tả, lẫn lộn đan xen nhiều cảm xúc. Vừa trách tại mình liên lụy tới nhỏ, vừa trách mình sao không cho thằng ôn đó một đạp. (Nhưng đập thằng đó với tư cách gì đây??). Tôi có là gì của nhỏ đâu? Chỉ là một thằng nhân viên do bố của nhỏ thuê đi làm thuê thôi mà.

Còn nhỏ, sau khi thằng kia lên xe đi, nhỏ vẫn ngồi một đống thu lu như người mất hồn vậy. Mọi người trong quán thì cứ đứng xì xầm bàn tán xôn xao, chỉ trỏ đủ thứ. Thấy tình hình có vẻ không ổn, sợ nhỏ nghe phải những điều không hay, những lời bàn tán xôn xao, tôi mới nhanh chóng đưa nhỏ lên xe.

Cụ thể tôi không biết đưa nhỏ đi đâu. Khi lên xe rồi, cả hai ngồi trên xe. Tôi vẫn chưa nói với nhỏ được câu nào. Nhỏ cũng im lặng với tôi, không nói với tôi câu gì. Một sự im lặng đến đáng sợ. Không thể để bầu không khí im lặng như vậy, tôi mới hỏi nhỏ:

- Chị ổn chứ?
- Ừm.

"Ừm", câu trả lời gây khó hiểu nhất thế giới. Không biết là nhỏ có bị tổn thương nhiều hay ít thôi, chứ ổn cái gì mà ổn, ổn mà mặt xù ra một đống như vậy. Và hỏi ai mà nhận được câu trả lời khô khan cộc lốc như "ừm", "ừ", "ờ" là cảm thấy không ổn rồi. Và sau này nếu ai có nhắn tin Facebook, Line, SMS mà nhận được tin nhắn "ừm", "ờ", "ừ" gì gì đó, thì mọi người đừng vội trách người ta vô tình. Biết đâu người ta đang có chuyện gì đó mà không tiện chia sẻ.

Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng, tôi nói với anh tài xế cho xe đi tới khu công viên ven sông Sài Gòn quận 2. Hy vọng bầu không khí thoáng đãng mát mẻ nơi đây sẽ làm cho nỗi buồn của em ấy vơi bớt đi. (Chắc ai ở Sài Gòn cũng biết khu này. Ven sông Sài Gòn, ngay đường Trần Não quẹo vào) vô cùng thoáng mát và yên tĩnh.

Lúc trên đường tới khu công viên ven sông, ngồi trên xe lúc này, tôi thấy nhỏ bắt đầu thiếp đi. Tôi ngồi sát nhỏ, để cho nhỏ dựa vào. Ánh nắng chiều chiếu vào, nhìn nhỏ lúc này tựa như một thiên thần, đôi mắt đượm một vẻ buồn, bởi vì đã khóc quá nhiều ngày hôm nay, đôi môi nhỏ như mím chặt lại, ánh mắt, bờ môi, và cả gương mặt nhỏ như một tia nắng ấm áp giữa một vùng lạnh giá. Tôi không biết nhỏ thiếp đi vì mệt, hay vì nỗi buồn xảy ra ngày hôm nay, hoặc là vì cả hai. Bất chợt nhỏ nắm lấy tay tôi, nắm thật chặt...

Tựa vào vai tôi. Tay trong tay, chỉ như vậy thôi, cũng làm cho tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Không biết nhỏ có nghĩ như vậy không? Đến giờ phút ngày hôm đó, khoảnh khắc đó trên xe, tôi vẫn như chìm trong mớ hỗn độn khó hiểu. Thật ra nhỏ xem tôi là gì? Mối quan hệ giữa tôi và nhỏ là gì? Nhỏ chỉ xem tôi là người thay thế, là người chỉ để nhỏ chia sẻ nỗi buồn cho vơi đi? Hàng trăm câu hỏi được hiện ra. Nhưng đôi khi, có một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui hơn chăng??

- Tới nơi rồi. Xuống đây đi dạo xíu đi chị. - Tôi ghé sát tai nhỏ nói.
- Không, chị muốn ngồi trên xe thêm một xíu nữa. Thêm một lát nữa hãy xuống được không?
- Dạ.

Cứ tưởng tượng ra khung cảnh đó. Hai người ngồi trên xe (tất nhiên bác tài tôi cho xuống cmnr) giữa một khung cảnh lãng mạn, chỉ hai người ngồi nắm tay nhau, tựa đầu vào nhau. Đôi lúc tôi cứ cảm giác là nhỏ là người yêu của mình vậy. Đang ngồi say sưa, tạm gọi là say trong men tình, thì bất chợt nhỏ lên tiếng:

- Nhỏ: Mình đi xuống dưới thôi. Đi dạo một lát, ngồi trên xe mà chỉ thế này thì chán lắm.
- Tôi: Là sao??
- Nhỏ: Thì chán chứ sao. Cậu mà như thế thì bao giờ mới có người yêu.
- Tôi: Sao chị biết em chưa có người yêu?
- Nhỏ: Cậu mà có, hoặc từng có người yêu thì không ngồi im như lúc nãy đâu. Mà thôi, kệ đi, xuống đi dạo thôi.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Kiếm Tôn
BÌNH LUẬN