Chương 63: PHÂN VÂN... ( P3 )

T*: Không cần đâu, em không nghe anh giải thích nữa.

Em: Thì em cứ mở cửa ra đi.

T*: Không.

Rồi im lặng...

Em chỉ biết ngồi đó, ngắm nhìn các thứ đồ vật trong phòng một cách chán nản. Không biết phải làm thế nào, khó khăn chồng chất khó khăn, chuyện cũ chưa giải thích được thì chuyện mới lại đến, em chẳng biết phải giải thích thế nào. Tại sao mọi chuyện lại cứ trong vòng lẩn quẩn như vậy? Mà chắc những lời T* nói với em, em không biết là nó đúng hay sai? Đến giờ phút này, em vẫn không hiểu. Em cũng muốn ích kỉ, nhưng rồi sẽ có thể khiến người khác sẽ nghĩ như thế nào? Đúng là trong tình yêu, đôi lúc cũng phải có một chút ích kỉ thì mới mong kéo dài được. Lúc này cũng đã khuya, em tới cửa phòng T* lần nữa, với hy vọng sẽ gọi được T* ra ngoài, nhưng vẫn vô ích...

Em: Anh về nhé, khuya rồi.

-...

Em: Anh đóng cửa lại rồi, mọi chuyện hôm nay, anh xin lỗi, là anh sai. Là tại anh. Em là một cô gái tốt, nên hy vọng em sẽ chọn được người xứng đáng với bản thân.

-...

Em: Còn nồi lẩu, anh dọn dẹp để ở bếp, khi nào đói bụng, em hâm lại rồi ăn ngen.

-...

Em: Bye bye em.

Rồi em gõ cửa cốc cốc để báo là em về trước. T* cũng gõ cửa lại để hàm ý để em ra về. Nhưng em đâu có để mọi chuyện kết thúc như vậy. Mục đích ban đầu em đã vạch ra là sẽ cố gắng tách T* và thằng D* ra. (Mặc dù em chả có tư cách gì để mà cấm cản 2 con người này đến với nhau, nhưng lý trí vẫn mách bảo em phải làm...) Sau khi em gõ cửa phòng, em ra ngoài cửa đứng đợi, vì em biết chắc thế nào T* cũng phải ra ngoài đóng cửa lại...

Mười phút sau, đúng như em nghĩ. Cửa phòng T* mở ra. Em liền nắm lấy tay T* lại, còn T* thì giật thót.

T*: Anh làm gì vậy, sao bảo về rồi?

Em: Sao anh có thể về được... Anh... Lo cho em.

T*: Bộ anh thích em hả?

Em không biết trả lời sao. Thú thực em biết T* là người trước giờ có phần hơi e dè, nhút nhát, nhưng không nghĩ là hôm nay T* lại nói ra thẳng như vậy, em không biết phải trả lời như thế nào... Nhưng mục đích của em xem như đã đi được một bước đầu tiên, đó là tách xa T* và thằng D* ra. Càng xa càng tốt.

Từ thích với em lúc này, nó cũng quan trọng không kém gì từ yêu. Nhưng sao để mở miệng nói ra, lại khó nói như vậy? Chỉ ừ một tiếng nói là thích T* mọi chuyện sẽ xong thôi mà. Nhưng sao lại khó. Và tim em lại đập liên hồi, đập nhanh hơn bình thường. Tim đập nhanh, miệng lắp bắp...

Em: Uhm, anh... Thích em.

Em nói xong, cứ tưởng tim sẽ trở lại trạng thái bình thường. Nhưng không, khi em nói xong. Tim em lại càng đập nhanh hơn trước. Và chính bản thân em cũng không hiểu, mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình là như thế nào. Chỉ là nói xạo thôi mà, tại sao lại phải hồi hộp như vậy? Không phải chính bản thân em đã nói là chỉ yêu mình nhỏ thôi mà. Và chính giây phút đó. Hình bóng nhỏ lại như hiện hữu trước mắt. (Nhỏ, anh xin lỗi)

T*: Anh nói thật chứ?

Và chính T* cũng bất ngờ trước câu trả lời của em...

Và em cũng đã gần như không kiểm soát được cả lời nói và hành động của em. Cả lý trí và trái tim em cũng không thể kiểm soát được. Mọi chuyện đã gần như đúng theo kế hoạch mà em đã định sẵn, sẽ làm cho T* cách xa thằng D* ra. Nhưng sao trong lòng em lại trống rỗng...

Em lại quay về cảm giác trước kia, những lời em nói với T* chỉ là những lời em nói dối để đạt được mục đích, những lời em muốn nói thực sự với T*, hay chỉ là những lời em thực tâm muốn nói ra dành cho nhỏ. Nhưng người nghe không phải là nhỏ, mà lại là một người khác, một người giống nhỏ...??

Và em chỉ biết gật đầu. Nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang. Và cảm thấy có lỗi với cả hai người con gái. Thật sự tâm trạng lúc đó rất khó nói...

Đề xuất Voz: Hồi ký Những ngày rong chơi
BÌNH LUẬN