Chương 64: VÒNG LẨN QUẨN
Việc thích, thương, yêu một ai đó. Trước kia đối với em, đó là một chuyện vô cùng quan trọng và em đã từng nghĩ mình sẽ chỉ thực sự nói ra với người mình thực sự có tình cảm. Nhưng mọi chuyện hôm nay diễn ra quá bất ngờ. Có lẽ bất ngờ với T* và bất ngờ với chính cả em nữa. Em không biết những lời em nói với T* có thực sự dành cho T* hay không? Hay chỉ là một cơn gió thoảng qua.
- T*: Anh không đùa giỡn với em chứ?
- Em: Ừm. Tất nhiên là không rồi.
Không lẽ em đã biến thành một kẻ nói dối không ngượng miệng? Hay đó là những điều em muốn nói với T* từ lâu, nhưng không có cơ hội? Thôi thì cứ xác định là đang vạch theo kế hoạch, như vậy cho dễ, khỏi phải suy nghĩ lăn tăn, và sẽ không phải có lỗi với một người, hoặc chí ít là sẽ nhẹ tội hơn. Và sẽ thêm đau lòng, nếu T* biết được những suy nghĩ hiện tại của em...
Nói rồi em ôm T* vào lòng. Và nước mắt T* cũng đã rơi, em đã cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi trên má T*. Lúc này em mới cảm nhận được tình cảm của T* dành cho em là như thế nào. Và em cũng mơ hồ nhận ra được vài điều mà bản thân cũng cảm thấy mơ hồ. Nhưng chắc một điều lúc này là tim em đập rất mạnh. Và em cũng cảm nhận được tình cảm của T* dành cho em.
Rồi như một hành động vô thức, em ôm chặt T* vào lòng, ôm thật chặt xiết lấy T* vào lòng. Cả hai cơ thể cứ quấn lấy nhau. Giống như vốn dĩ nó phải như thế... Và cứ như thế, mọi chuyện cứ xảy ra...
(Mọi chuyện không như mọi người nghĩ... đâu)
Và mọi chuyện chỉ dừng lại ở những nụ hôn nồng cháy, những cái ôm xiết chặt, những "đụng chạm va đập" khác, không có gì hơn... Tối hôm đó, em ngủ lại phòng nhỏ. Lúc này cả em và nhỏ không nói câu gì, chỉ biết quấn lấy nhau, và chỉ quấn lấy nhau. Và cũng đã có nhưng nụ hôn, vô số nụ hôn được diễn ra.
- T*: Mọi chuyện tối nay là thế nào hả anh?
- Em: Thì là như vậy thôi.
- T*: Thế anh có yêu em không?
- Em: Thế em nghĩ anh có yêu em không? – Thật sự lúc đó em không biết phải trả lời như thế nào, trước câu hỏi bất ngờ của T*. Và bản thân em cũng không có câu trả lời.
- T*: Em biết thế nào anh cũng không trả lời mà, anh vẫn như vậy, cứ vòng vo mãi thôi.
- Em: Ừm, cho anh nợ một câu trả lời nhé.
- T*: Mình như vậy, có nhanh quá không anh?
- Em: Em cứ làm những gì mình thích, vậy là được. Và anh cũng vậy.
- T*: Như vậy là anh vẫn chỉ dừng lại ở thích thôi. Chứ chưa yêu, đúng không?
Hôm nay, T* hỏi toàn những câu hỏi khó. Khó tới mức em không biết phải trả lời sao. Khó...
- Em: Anh hiện tại thích em. Còn tương lai như thế nào, anh không muốn nói trước. Cứ hãy để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Anh không muốn nói trước bất cứ điều gì...
- T*: Em sẽ không để vuột mất anh đâu.
Nói rồi, T* nhẹ nhàng hôn em, rồi ôm em ngủ đến sáng. Những phút giây vừa qua, hạnh phúc không? Hạnh phúc. Và hình như lần đầu tiên, em cảm nhận được, T* là T*, nhỏ là nhỏ. Không còn bóng hình của nhỏ xung quanh T* nữa. Có phải là em thay đổi quá nhanh hay vì T* đã thay đổi quá nhanh? Thời điểm này, em không trả lời được.
Khoảng thời gian giữa khuya, khi T* đã yên giấc, em chỉ biết nằm kế bên, ngắm T* ngủ giống như những gì em đã làm với nhỏ. Và khoảnh khắc này, em không biết có phải trước kia vì quá yêu nhỏ hay không? Mà mọi thứ, mọi việc liên quan đến T*, em đều liên tưởng đến nhỏ, và đến giờ phút này, có phải vì lý do đó hay không, nhưng em luôn mặc định mình sẽ phải đối xử với T* giống như đã từng đối xử với nhỏ.
Lần này là tại vì hình bóng nhỏ đã gắn bó với em quá lâu rồi, khiến em luôn mặc định như vậy? Hay tại vì lý do khác? Nhưng tại sao, mọi thứ liên quan đến T* đều dính dáng với nhỏ dù ít hay nhiều... Cho đến lúc này, em cũng ôm nhỏ vào lòng và ngủ tới sáng...
Sáng hôm sau, em dậy cùng lúc với T*. Cả hai chuẩn bị đồ ăn sáng và tranh thủ đi làm. Hình như giữa em và T* có chút gì đó e thẹn hay ngại ngùng gì đó, em cũng không biết nữa.
- Em: Tối hôm qua em ngủ ngon không?
- T*: Dạ ngon. Anh ngủ ngon không?
- Em: Ngon chứ.