- T*: Anh tắm rửa đi, em chuẩn bị đồ ăn sáng gần xong rồi. Tắm xong rồi ăn sáng đi làm.
Nói xong nhỏ hôn nhẹ em một cái rồi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Còn em thì đứng ngơ ra đó, chắc có lẽ vì sung sướng hay hạnh phúc hoặc chí ít là một tâm trạng tốt. Xong rồi em tắm rửa xong xuôi các thứ. Thì ra ngoài bàn ăn sáng, T* đã chuẩn bị đầy đủ các thứ rồi. Cơm ngon, người đẹp ngồi kế bên. Còn gì sung sướng và hạnh phúc bằng.
- T*: Anh thấy ngon không?
- Em: Ngon, anh mà nói dở, dám em cho anh nhịn luôn?
- T*: Có đâu, làm như em ác lắm vậy.
- Em: Ngon thiệt mà.
T* không nói gì, chỉ thấy cười tít cả mắt, nhìn cưng không chịu được. Rồi em và T* cùng nhau vác balo laptop lên và đi làm. Tạm thời chia tay full house ngày hôm qua của hai đứa. Lên tới công ty, tiếp tục lao đầu vào công việc. Và nhận được vô số tin nhắn từ nhóc H*, vì hôm qua, ẻm nhắn tin cho em quá trời, nhưng em bận, không thể nhắn tin cho ẻm được.
- "Sao hôm qua không nhắn tin cho em? Bận công chuyện gì hả? Mua vòng đeo tay cho em chưa? Anh đáng ghét quá đi, nhắn tin lại đi."
Em kệ luôn, không nhắn tin lại. Em lại tiếp tục lao vào công việc... Cuối cùng cũng hết ngày.
Và nguyên ngày hôm đó, em làm việc cũng cảm thấy rất hiệu quả, và phơn phớn, không biết vì nguyên nhân gì. Và em cũng rất thích tính cách rất người lớn của T*, mặc dù hôm qua có xảy ra rất nhiều chuyện ngọt ngào. Nhưng tuyệt nhiên buổi sáng ngày hôm đó, không có kiểu nhắn tin nhõng nhẽo hay muốn được quan tâm, là trung tâm của vũ trụ hay là gì cả. T* vẫn là T*, vẫn nhẹ nhàng. Hiếm khi nhắn tin làm phiền hay tỏ ra nhõng nhẽo gì cả.
Chỉ nhắn tin buổi trưa, buổi chiều nhắc nhở em ăn tối thôi. Mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn cho đến cuối ngày... Reng! Reng!
- Em: Alo.
Đầu bên kia oang oang lên.
- Sao cả ngày hôm qua và hôm nay anh không liên lạc cho em, nhắn tin cũng không thèm trả lời? Anh ghét em rồi hả? Hay anh giận gì em? Hic.
Biết là H* điện thoại rồi, lúc này là lúc em đành phải bày trò dỗ dành con nít, giống như em thường dỗ mấy đứa cháu của em.
- Em: Anh bận công việc quá. Thôi mà, em đừng giận mà.
- H*: Có đâu. Ai thèm giận. Xì.
- Em: Vậy là không giận anh đúng không?
- H*: Giận.
- Em: Ơ, sao nãy nói không thèm giận mà.
- H*: Giờ giận rồi.
- Em: Thế giờ sao mới hết giận?
- H*: Mua vòng đeo tay cho em đi.
- Em: Mua là hết giận thiệt nhé.
- H*: Thiệt, mà khoan, dẫn em đi chơi đâu đó đi.
- Em: Ừm, cũng được. Nhưng phải hết giận ngay lập tức nhé.
- H*: Ok anh yêu.
- Em: Đạp cho phát giờ, ai là anh yêu?
- H*: Kệ.