- Em: Em chuẩn bị đi du học hả?
H* thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng lại vui vẻ trở lại, cười tươi.
- H*: Dạ, em muốn đi du học.
- Em: Sướng ha, được đi du học luôn.
- H*: Dạ, *rồi H* thoáng cười, nhưng có vẻ buồn buồn.
- Em: Sao tự nhiên quyết định đi du học vậy?
- H*: Thì em chỉ muốn đi du học thôi.
- Em: Thật vậy không? Em có thật sự muốn đi du học?
- H*:... *Không trả lời*, cũng không nhìn vào mặt em.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ. Không biết tại sao lại như vậy, ngồi đi chơi với H* suốt cả buổi, mà em không cảm thấy thoải mái xíu nào. Lần đầu tiên đi chơi với H* mà em không nhận được niềm vui trọn vẹn. Nên hôm nay em và H* về sớm. Về đến nhà, vẫn còn hai bác ở dưới nhà, vẫn chưa ngủ.
Nên ở lại nói chuyện với hai bác một lát rồi về. Còn H* thì có vẻ buồn buồn, không biết buồn chuyện du học hay buồn ngủ thì không rõ, ở tít trên phòng luôn, không chịu xuống. Em ở dưới nhà tiếp chuyện hai bác.
- Bác gái: Nãy hai đứa đi đâu?
- Em: Dạ, đi ăn uống lòng vòng dạo mát khu quận 2.
- Bác gái: Đi ăn gì vậy?
- Em: Dạ, ăn mấy thứ linh tinh hủ tiếu bún ốc sinh tố các thứ thôi bác.
Bác gái nhìn em cười cười.
- Bác gái: Ở nhà nó có chịu ăn uống gì đâu. Toàn ép nó ăn mà có có chịu ăn đâu.
- Em: Dạ, con không biết nữa. *Mà em không biết thiệt, chứ mỗi lần đi với em, nhóc H* ăn dữ dội như chiến hạm vậy*.
- Bác trai: Chuyện lúc chiều, bác nói. Tự nhiên nó đòi đi du học. Chắc lúc nãy cháu có nói chuyện với con H* rồi phải không?
- Em: Dạ...
- Bác trai: Hai bác thì không muốn nó đi du học một mình. Ở Việt Nam thì có chuyện gì, cũng có người lo, chăm sóc, giờ tự nhiên nó muốn đi du học, hai bác không yên tâm...
- Bác gái: Cháu thử khuyên nó ở lại Việt Nam có được không? Chứ cả tuần nay, hai bác khuyên ráng đủ đường, mà không thấy nó chịu đổi ý gì cả.
- Em: Dạ, lúc chiều cháu có nghe H* nói. Có hỏi nhưng không biết sao H* muốn đi du học nữa. Nhưng cháu nghĩ nếu H* thực sự muốn đi du học để tiếp tục việc học hành thì chắc có muốn cản cũng khó.
- Bác trai: Ừm, để bác nói chuyện với nó. Nếu nó muốn đi, thì bác cũng không cấm cản.
- Bác gái: Vậy là chuẩn bị nhà còn hai vợ chồng son.
Với hai bác, em đã từng chia sẻ, em rất ngưỡng mộ với những gì mà hai bác đã làm được, và học hỏi được rất nhiều điều từ hai bác. Và em cũng rất thân với hai bác. Và chắc hai bác cũng rất quý em, *em đoán thế* nên những gì trong phạm vi mà hai bác có thể chia sẻ được với em thì cả bác trai và bác gái đều luôn mở lòng chia sẻ, truyền đạt những kinh nghiệm trong công việc, kinh nghiệm sống... Nên riêng bản thân em, rất quý hai bác. Và cả H* nữa.
- Bác trai: Để bác xem tình hình như thế nào, rồi nói chuyện với H* sau. Cháu coi về đi để trời khuya rồi.
Em thì lúc này không biết phải nói chuyện thêm gì nữa, nên xin phép về. Khoảng thời gian này, con người em như đang được phân thân làm hai vậy... Một bên thì tiếp tục thực hiện theo kế hoạch đưa T* ra khỏi tay thằng D*, một mặt khác em lại tìm hiểu về chuyện du học, đi hay ở của H*. Em cố gắng làm cho bản thân bận rộn, để không còn thời gian mà suy nghĩ về một người con gái khác, đang ở Thái Lan...
Về giai đoạn này, giữa em và nhỏ đang dần dần giữa hai người đang cố tạo nên một khoảng cách, cả hai đang cố tạo nên hàng rào xung quanh, để cho đối phương không thể biết được nhiều, để cả hai sẽ không còn liên quan được với nhau. Nhỏ thì có những mục đích riêng, những dự tính riêng, những suy nghĩ riêng... Nhỏ phụ bố quản lý công ty tại Thái Lan, và chịu trách nhiệm một phần công ty tại Việt Nam. Nên giữa em và nhỏ vẫn có khoảng thời gian dành cho nhau, nhưng nó chỉ là thời gian dành cho công việc, chỉ công việc mà thôi.
Em cũng không biết là nhỏ cố tình lạnh nhạt với em như vậy, hay có nguyên do nào khác không thì sau này em mới biết được.
Thằng D*, sau khi tạm chia tay H*, thì quay sang cua bé T*. Nhưng sau này, em lại nhảy vào để phá đám thằng D* (Nếu nó có muốn cua con nào khác thì em mặc kệ. Nhưng với T*, tại sao em lại lao vào, em cũng chả hiểu, đến giờ em cũng không hiểu tại sao lại như vậy...) Thì sau này em gần như đã thành công khi kéo được T* về phía em. Chỉ kéo về phía em thôi, cứ trước mắt thằng D* thì em luôn kéo được T* về phía em. Rồi chắc cuối cùng nó cũng nản, nên dần bỏ cuộc. Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì quá dễ dàng cho em...
Sau này em mới biết được, thằng D* có nhắn tin nói chuyện, trò chuyện gì đó với nhỏ về tình hình, tất cả mọi chuyện đã và đang xảy ra tại Việt Nam. Hỏi rằng em có hối tiếc với những chuyện mình đã làm hay không? Có hối hận hay không? Thì em cũng xin trả lời là không? Mối quan hệ giữa con người và con người có nhiều mối quan hệ. Em đã từng nói là em yêu nhỏ, còn đối với T* và H* thì đó chỉ đơn thuần là một mối quan hệ khác, không được gọi là yêu. Còn để gọi cụ thể, thì cho tới giờ phút này, em vẫn không có câu trả lời.
Trong khoảng thời gian này, em chỉ biết lẩn quẩn vùi đầu với công việc, vẫn không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. Một bên là người luôn khiến em cười, chuẩn bị có ý định du học, một bên là từ tình yêu, có lẽ đã đang dần dần chuyển sang ghét tôi. Chắc có lẽ nhỏ cho rằng tôi đang lừa dối nhỏ. Mà nhỏ nghĩ như vậy cũng không sai.
Đi đêm lắm rồi cũng có ngày gặp ma. Và ngày hôm đó, nhỏ điện thoại cho em...
- Em: Alo, em nghe nè chị.
- Nhỏ: Ừm, dạo này công việc bên đó ổn cả chứ?
- Em: Dạ, sao vậy chị?
- Nhỏ: Ừm, không có gì, chỉ hỏi để update tình hình công việc thử thôi, chứ không có gì...
- Em: Dạ. Chị dạo này khỏe không? Có gì vui không chị, kể nghe đi.
- Nhỏ: Chị không có, có cậu mới là người phải kể đó, có gì vui, thì chia vui với chị đi.
- Em: Em có gì đâu vui đâu...
- Nhỏ: Xạo, không phải cậu đang "fall in love" với ai đó hả?
- Em:... *Không biết trả lời sao*.
- Nhỏ: Thế cậu yêu T* lâu chưa?
- Em:...
- Nhỏ: Có gì đâu mà phải ngại?
- Em: Em không biết, mình nói chuyện khác đi.
- Nhỏ: Sao lại phải nói chuyện khác? Trai gái yêu nhau là chuyện bình thường mà, có gì đâu mà xấu hổ?
- Em: Chị muốn ép em phải đi yêu người khác lắm phải không?
- Nhỏ: Sao lại liên quan gì tới chị?
- Em: Chị không hiểu hay cố tình không hiểu, em không biết. Còn chuyện khác thì em không biết từ đâu ra, tại sao chị biết. Nhưng em chỉ biết là hiện tại, em chỉ yêu mình chị.
- Nhỏ:...
- Nhỏ: Cậu nói vớ vẩn gì đó? Chị đã bảo chuyện của chúng ta nên có điểm dừng rồi cơ mà.
- Em: Dạ, lúc nào cũng thế, em chưa bao giờ được biết lý do cả. Trước giờ em chỉ toàn làm theo lệnh, yêu cầu của chị thôi.
- Nhỏ: Và cậu cứ mãi phải tiếp tục như thế. Hứa với chị đi.
- Em:...
- Nhỏ: Em hứa với chị đi, em sẽ luôn làm những gì chị yêu cầu chứ?
- Em: Nếu nó tốt cho chị, khiến chị hạnh phúc, em sẽ luôn làm vì chị.
- Nhỏ: Ok, cảm ơn cậu, thôi cậu đi nghỉ đi.
- Em: Dạ...
Tút tút tút...
Và cứ như thế, em đang trong vòng vây của sự rối, sự lẩn quẩn, sự khó hiểu của bản thân, sự tham lam và là cái giá phải trả của việc cố làm hài lòng tất cả mọi người...