Logo
Trang chủ

Chương 68: MỌI CHUYỆN VỐN DĨ PHẢI NHƯ THẾ...

Đọc to

Em xin tóm tắt nhanh gọn lại diễn biến đến khoảng giữa và cuối năm 2014. Vì giai đoạn trước và sau đó mọi thứ vẫn tiếp diễn tương tự, như một mớ bong bóng trong đám hỗn độn vậy. Thời điểm này em rất rối bời, chẳng có gì tiến triển cả.

Và một số chuyện đã xảy ra... khiến em nghĩ mình cần tạm dừng để suy ngẫm về những điều đã xảy ra với bản thân, cũng như tác động của ba người con gái đến suy nghĩ và hành động của em sau này.

Về H*, chuyện du học, em đã nói chuyện với H* và hai bác. Bác trai nói nếu H* thích đi du học thì cứ để nó đi, để mở mang tầm mắt. Ở nhà, hai bác cũng ít có thời gian bên cạnh. Đi học có thêm kiến thức, sau này còn giúp đỡ điều hành công ty của hai bác. Chứ ở nhà, bác sợ H* đàn đúm với đám bạn tiểu thư thiếu gia rồi hỏng mất. (Em cũng có chơi với H*, nhưng thời gian H* đi chơi với em ít hơn so với đám bạn của nó. Em không biết khi H* đi chơi với bạn bè thì thế nào, nhưng mỗi khi ở bên em, H* luôn vui vẻ, hoạt bát, nhí nhảnh, lễ phép, chứ không hề ăn chơi hay tỏ vẻ con nhà giàu). Điều đó khiến em rất quý H* và chơi được với nó. Như em đã nói, em rất dị ứng với những tiểu thư, thiếu gia nhà giàu. Có lẽ với em, H* là ngoại lệ nên mới ngoan hiền như vậy, em cũng không rõ. Em xin khẳng định lại một lần nữa, khoảng thời gian ở bên H* là khoảng thời gian em vui vẻ, thoải mái, thư giãn đầu óc và cười nhiều nhất.

Về chuyện du học của H*, vì bác gái là phụ nữ nên thương con, không muốn con ở nước ngoài một mình, sợ H* không tự lo được. Em nhớ khoảng giữa đầu tháng 6 năm 2014, bác gái gọi điện cho em để nói chuyện về việc du học của H*. Mọi chuyện diễn ra rất bất ngờ. Hôm đó, bác gái đặt thẳng vấn đề với em, không hề vòng vo:

- Bác gái: Chắc cháu cũng biết chuyện con H* nhà bác chuẩn bị đi du học chứ?
- Em: Dạ, hai bác có nói chuyện với cháu, và H* cũng chia sẻ với cháu rồi ạ.
- Bác gái: Thế công việc hiện tại của cháu thế nào? Có tốt không?
- Em: Dạ, cũng tạm ổn ạ.
- Bác gái: Ừm. Vậy là tốt rồi.
- Em: Dạ.
- Bác gái: Cháu biết hôm nay bác gọi cháu tới đây có chuyện gì không?
- Em: Dạ, thật ra cháu cũng không rõ ạ.
- Bác gái: Ừm, chỗ cháu, hai bác thực sự xem cháu như người nhà, hai bác rất quý cháu. Cũng không có gì để mà vòng vo với cháu cả, thật ra hôm nay bác có chuyện muốn trao đổi với cháu, hy vọng cháu đồng ý.
- Em: Dạ, bác cứ nói, nếu cháu có khả năng giúp đỡ, cháu sẽ giúp hết sức ạ.
- Bác gái: Thật ra, bác không biết công việc hiện tại của cháu thế nào. Chuyện tình cảm của cháu, bác cũng không biết. Còn về gia đình, gia cảnh của cháu, thì hai bác cũng biết sơ qua rồi. Bác tin những gì cháu nói. Bác cũng có trò chuyện tâm sự với con H*, và những lần bác tiếp xúc với cháu. Bác biết cháu là người tốt. Có thể tin tưởng được...
- Em: Dạ, cháu cảm ơn hai bác và H* đã tin tưởng cháu ạ.
- Bác gái: Bác có chuyện này, bác biết là hơi đột ngột và hơi gấp rút. Nhưng bác cũng hy vọng cháu sẽ không từ chối.
- Em: Dạ, bác cứ nói ạ.
- Bác gái: Bác muốn cháu đi du học cùng với con H* nhà bác. Cháu muốn học ngành gì cháu cứ nói. Hai bác sẽ lo hết tất cả các chi phí. Cháu chỉ có nhiệm vụ học và quan tâm chăm sóc con H* nhà bác.

Nghe cứ như trúng xổ số độc đắc vậy. Mọi chuyện quá bất ngờ. Cứ như trúng số độc đắc, học bổng toàn phần rơi trúng đầu vậy. Cứ ngỡ như là mơ, như trong phim, trong những câu chuyện con nhà nghèo vượt khó học giỏi rồi được học bổng khuyến học vậy... Thật quá sung sướng. Trong đời em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội lớn đến như vậy. Chuyện du học cũng là ước mơ từ lúc học đại học đến giờ. Em vẫn luôn mong một ngày mình sẽ được đi du học. Và hôm nay, gần như em đã đạt được mục đích mà em từng ao ước...

Nhưng để đi học cùng H* thì đúng là một vấn đề lớn, cần phải công bằng cho cả H* và gia đình. Nên em đắn đo suy nghĩ mãi. Em sợ nếu chấp nhận, mình sẽ trở thành một ô sin cấp cao mới cho một gia đình khác. Lần này không phải là con gái sếp tổng nữa, mà là tiểu thư nhà giàu, hoặc một danh từ nào đó tương đương...

Em xin bác gái thời gian suy nghĩ rồi trả lời sau. Sau đó, em gặp H* để nói chuyện trước khi nó đi du học (gần như 96,69% là H* sẽ đi du học rồi). Nên em cố gắng nói chuyện, tìm cơ hội để ở gần bên H*.

- H*: Em đã quyết định đi du học rồi, anh thấy buồn không?
- Em: Buồn chứ. Mất người để anh ăn hiếp rồi, không buồn sao được.
- H*: Đạp cho phát bây giờ. Lưu manh.
- Em: Cho anh hỏi chuyện cá nhân một chút.
- H*: Chuyện gì vậy?
- Em: Sao tự nhiên em lại muốn đi du học vậy?
- H*: Tại vì... Em muốn quên đi một người, và quên đi một người nữa.
- Em: Chứ không phải vì em muốn học hành?
- H*...
- Em: Em suy nghĩ lại được không?
- H*: Dạ không, em đã quyết định rồi. Em không thay đổi đâu.
- Em: Ừm, thế em muốn quên đi những ai mà phải đi du học như vậy?
- H*:... *quay mặt đi chỗ khác*. Anh là đồ khờ, em không biết anh không hiểu thật hay cố tình không hiểu?
- Em: Anh không hiểu thật mà...
- H*: Anh đúng là khờ thật mà.
- Em:...
- H*: Anh có biết là em thích anh không? Có ai ngu, khờ như anh không? Có nhất thiết phải khờ đến mức đó không? Hay anh chỉ xem em như là nơi để trút bầu tâm sự mỗi khi anh buồn thôi, chỉ là người để anh chia sẻ thôi? Anh thiệt là xấu bụng...
- Em:...

Đề xuất Voz: Ao nước tròn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế khòng khoeo
BÌNH LUẬN