Nhưng rồi H* vẫn cố cười gượng gạo, lúc nào H* cũng cố tỏ ra vui vẻ trước mặt em hết. H* là người con gái lạc quan, dễ thương nhất mà em từng gặp. Đúng là ở bên H*, em lúc nào cũng vui vẻ, thư giãn đầu óc, không phải suy nghĩ nhiều. Nhưng giữa em và H* chỉ tồn tại một mối quan hệ anh em (hoặc chị em gì đó cũng được). Em luôn muốn che chở, bao bọc cho H*, mặc dù đôi lúc cũng có chút gì đó thoáng qua trong suy nghĩ, nhưng em luôn tự dặn mình, H* chỉ là một người con gái nhỏ bé, mỏng manh. Không nên làm cho H* buồn dù chỉ một chút.
Về chuyện du học cùng H*, em cũng suy nghĩ kỹ rồi... Mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nếu chỉ vì đạt mục đích du học của bản thân mà làm trái với lương tâm thì rất khó, không thể được.
Mọi chuyện trở nên rất khó xử với em. H* xứng đáng có được một chàng trai tốt hơn em gấp nhiều lần để chăm sóc cho em. Em sẽ hạnh phúc bên cạnh một chàng trai khác tốt hơn anh gấp nhiều lần, em sẽ mãi là người bạn nhỏ của anh, người luôn cố làm anh cười mỗi khi anh gặp chuyện buồn, mỗi khi anh gặp thất bại, mỗi khi anh nản lòng. Em luôn là người bên cạnh động viên anh, cười nói vui vẻ với anh mà không đòi hỏi hay có bất cứ điều kiện gì.
H*, em mãi là một người bạn nhỏ của anh.
Về phần Nhỏ, sau này công ty em mở rộng để có thêm quyền thương mại trong nước (trước kia công ty em chỉ có quyền sản xuất hàng hóa và xuất đi nước ngoài, sau này mở rộng, có quyền nhập khẩu các sản phẩm khác về). Quy mô công ty sẽ lớn hơn trước, và cái "quyền ô sin cấp cao" của em cũng lớn hơn, công việc cũng nhiều và vất vả hơn. Đồng nghĩa với việc công việc giữa em và Nhỏ cũng nhiều hơn, bắt buộc phải liên lạc nhiều hơn.
Đó cũng là thời điểm em xác nhận lại những suy nghĩ, tình cảm của mình, và những vấn đề liên quan. Thời điểm công ty ở Việt Nam bắt đầu mở rộng thị trường để làm kinh doanh tốt hơn cũng là lúc mọi chuyện dần trở nên phức tạp hơn.
Như em đã chia sẻ, và nếu ai từng đọc thread này của em cũng đều đoán được một phần nào đó của câu chuyện. Đời nhiều lúc không như mơ.
Lúc mở rộng thị trường, cái "quyền ô sin cấp cao" của em lớn hơn trước. Thời gian làm việc với Nhỏ cũng nhiều và tần suất cao hơn. Em và Nhỏ thường xuyên gặp gỡ nhau hơn, em bay qua Thái gặp Nhỏ, Nhỏ bay qua Việt Nam gặp em. Giữa em và Nhỏ lúc này tồn tại hai mối quan hệ: công việc và tình cảm. Em vẫn cố gắng rạch ròi giữa công việc và tình cảm, không để chúng đan xen vào nhau.
Vì tần suất công việc tăng lên, em và Nhỏ gặp nhau thường xuyên hơn, và tình cảm của em cũng dần tăng lên theo cấp số nhân. Mọi chuyện sẽ cứ như thế tiếp diễn tốt đẹp nếu không có buổi nói chuyện ngày hôm đó...
- Sếp tổng: Công việc bên đó dạo này thế nào rồi?
- Em: Dạ, vẫn tốt, vẫn tương đối ổn ạ.
- Sếp tổng: Ừm, vậy là tốt rồi. Bây giờ công ty đang mở rộng ra thêm lĩnh vực thương mại nữa. Cậu có đề xuất hay nguyện vọng gì không?
- Em: Dạ, bác cứ đề ra các phương án, cháu và mọi người trong công ty sẽ cố gắng làm theo các chính sách của công ty thôi ạ.
- Sếp tổng: Vậy là tốt.
- Em: Dạ.
- Sếp tổng: Ừm, thế cho bác hỏi chuyện này, nếu không phải thì xem như bác chưa nói gì. Chuyện hơi cá nhân tế nhị một chút.
- Em: Dạ, bác cứ hỏi đi ạ, cháu không sao.
- Sếp tổng: Cậu thích con L* nhà bác hả?