Chị biết, em không thể nói dối chị, chị thừa hiểu điều đó mà...
* **Em:** Em không rõ, hiện tại trong đầu em đang rối tung đủ thứ chuyện hết. Em không muốn trả lời...
* **Nhỏ:** Ừm, chị cũng không ép. Mà thôi, chị chỉ hỏi vậy thôi, chứ không có ý gì đâu.
* **Em:** Dạ.
* **Nhỏ:** Thôi, cậu làm gì thì làm tiếp đi. Tối nay chị gọi cho cậu. Tự nhiên muốn nói chuyện với cậu. Video call nhé.
* **Em:** Dạ.
Hình như nhỏ có một điều gì đó rất khó hiểu và thu hút bất kỳ ai.
Rồi em tiếp tục dọn nhà, phụ giúp gia đình bán hàng để tạm quên đi người con gái đó. Cố quên đi một thứ gì đó, thật khó...
Rồi cũng lu bù, lui cui, lục đục chuẩn bị đón Tết. Không khí Tết tràn ngập khắp nơi. Một cái Tết nữa sắp đến.
* **Một chút cảm nhận của cá nhân về ngày Tết cổ truyền**
Nhiều bạn trẻ không còn hào hứng với Tết cổ truyền, chỉ than vãn và tỏ vẻ không quan tâm. Nhưng với những người làm việc xa quê, Tết là dịp quan trọng, là Tết đoàn viên. Họ được gặp lại người thân, bố mẹ, anh chị, hoặc vợ con (chuyện vợ chồng mỗi người một nơi không hiếm, cũng vì mưu sinh).
Họ trân trọng từng phút giây, từng khoảnh khắc. Những phút giây quý giá ấy họ mong kéo dài càng lâu càng tốt. Đôi khi chỉ là những phút giây quây quần bên mâm cơm, ngồi trò chuyện với bố mẹ, người thân, hàng xóm... Họ thèm có được không khí đó. (Ai đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh nhiều sẽ dễ cảm nhận được những khoảnh khắc bình thường ấy lại vô giá đến thế nào).
Trong những ngày cận Tết, họ mong muốn được đoàn viên, gần gũi bên người thân yêu. Trong nỗi bộn bề lo toan, em cảm thấy mình còn may mắn. Em chưa tưởng tượng được một ngày nào đó em sẽ đón Tết mà không ở bên gia đình... Và lòng bất chợt nhớ đến... T*. Người đã từ lâu không biết cảm giác Tết đoàn viên là thế nào.
* "Tết về nhà bên gia đình, Tết ở quê anh chắc vui lắm ha"
Em vẫn còn nhớ mãi câu nói và ánh mắt của T* lúc đó.
Trong những ngày bận rộn nhưng đầy không khí Tết, em ước gì T* có ở bên cạnh.
Và em lại phải tự vả vào mặt mình.
Sau này anh sẽ sống tốt theo lời em đã từng nói với anh.
Em sẽ luôn là một góc nhỏ trong trái tim anh. Sẽ có một ngăn nhỏ dành cho em.
T*, em yên tâm, anh sẽ không sầu muội hay buồn mãi nữa đâu. Em cũng đâu thích anh như vậy đúng không?
Tối hôm đó, sau khi quây quần bên gia đình, đón giao thừa, cúng đưa ông bà, ăn thịt heo rừng (heo nuôi nhé) lấy hên đầu năm, được ba má lì xì, gia đình tụ họp chúc Tết xong, mọi người về phòng.
Điện thoại reo (gọi Line). Nhỏ gọi video call:
* **Em:** Alo, em nghe chị.
* **Nhỏ:** Chúc mừng năm mới nhé.
* **Em:** Dạ, chúc mừng năm mới chị.
* **Nhỏ:** *chìa tay* Lì xì của chị đâu? (Bên Thái vẫn có tục lì xì như mình, nhưng họ không nghỉ Tết như mình, nếu có nghỉ thì chỉ một số công ty tư nhân (sếp là gốc Tàu), 1 ngày).
* **Em:** Lớn phải lì xì nhỏ chứ.
* **Nhỏ:** Ý cậu nói chị già phải không?
* **Em:** Dạ, không có.
* **Nhỏ:** Vậy cậu lì xì cho chị đi.
* **Em:** Dạ, khi nào gặp, em lì xì cho chị.
* **Nhỏ:** Thank you. Qua Tết, chị qua Việt Nam, chị đòi lì xì của cậu.
* **Em:** Dạ.
Rồi cả hai nói chuyện thêm nhiều chuyện khác nữa.
Kết thúc buổi trò chuyện...
* **Nhỏ:** Chị còn chuyện này muốn nói với cậu.
* **Em:** Dạ, chị nói đi.
* **Nhỏ:** Thật ra chị vẫn còn yêu cậu.