Nghe tiếng gõ cửa, tôi cũng hơi hồi hộp một chút, nhưng không mất bình tĩnh. Chỉ là hồi hộp thôi. Tôi nói với em:
- Tôi: Em ngồi đó, để anh ra mở cửa cho.
Em lúc này không nói gì, chỉ cầm chặt tay tôi, nhìn tôi, và lắc đầu, như không muốn tôi mở cửa. Em cứ nắm lấy tay anh.
- Em: Em không muốn anh mở cửa đâu….
- Tôi: Không sao đâu, anh có làm gì sai đâu mà sợ, và em cũng vậy mà.
Rồi tôi bước ra, mở cửa.
Lúc mở cửa ra, sếp tổng thấy tôi, có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng mà với kinh nghiệm sống, kinh nghiệm làm ăn lăn lộn trong thương trường bao lâu nay, ông nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và sự điềm tĩnh vốn có của ông.
Ông thấy tôi, chỉ nở một nụ cười. Rồi bước thẳng vào nhà. Ngồi xuống bộ ghế sô pha ở phòng khách, rồi xoay sang nói với tôi:
- Sếp tổng: Tôi có chuyện riêng muốn trao đổi với L*. Cậu ra ngoài cho tôi nói chuyện với con gái tôi được không?
Tôi lúc này rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Nhưng cũng không có cách nào khác, không biết phải ứng xử trả lời như thế nào. Chỉ nhìn về phía em…
Em cũng nhìn về phía tôi… Rồi gật đầu, như ra tín hiệu nói tôi cứ ra ngoài, em ổn.
Đành đi ra ngoài xuống dưới quán cà phê dưới chung cư ngồi. Lúc này nhìn sếp tổng từ phía sau, có vẻ ông đang rất giận, nhưng dường như ông đang cố gắng kìm nén bản thân mình lại. Còn em thì chỉ cúi gằm mặt xuống dưới và không dám nhìn vào mắt sếp tổng.
Lúc ra ngoài rồi. Mới ra khỏi phòng tầm dăm mét, thì nghe tiếng hét, to tiếng rất lớn từ trong phòng em ra… Thú thật, tôi muốn bay thẳng vào phòng để nói chuyện trực tiếp với sếp tổng và bảo vệ em. Nên tôi quyết định mở cửa để đi vào.
Mở cửa đi vào, thì em đứng đợi ngay cửa ra vào…
- Em: Anh cứ ở bên ngoài đi, em không sao đâu. Em biết thế nào anh cũng vào mà.
- Tôi: - nhìn em, rồi nhìn về phía sếp tổng bên trong. Rồi nhìn em…
- Em: Anh cứ ra ngoài đợi đi, em ổn mà. Em năn nỉ đó, em không sao thiệt. Anh vào trong mới làm khó em đó. Em không sao, - Rồi em nắm tay tôi, siết chặt rồi lắc lắc nhằm ra hiệu cho tôi cứ ra ngoài đợi.
Rồi em đóng cửa lại, không kịp để tôi nói hay trả lời gì…
Nên đành ngồi đợi ở hành lang, bỏ qua ý định xuống dưới quán cà phê bên dưới chung cư ngồi.
Ngồi bên ngoài mà như ngồi trên đống lửa, bồn chồn chả biết phải làm gì. Cứ tưởng tượng tới khuôn mặt đáng thương, nước mắt như chực trào của em là tôi thấy thương em, và cầm lòng không được, chỉ biết nhìn về phòng của em và bé Anna.
Cảm giác mong chờ, mong muốn mọi chuyện trôi qua càng nhanh, thì nó lại cứ ì ạch trôi qua một cách chậm chạp.
Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cứ tự nhủ lòng mình như vậy…
Rồi cuối cùng cửa phòng em cũng mở ra. Sếp tổng đùng đùng bước ra khỏi phòng. Từ lúc còn làm việc với sếp tổng cho tới khi nghỉ việc, chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy tức giận như vậy. Ông ấy bước ra khỏi phòng và đi thẳng lối thang bộ, chứ không đợi thang máy. Lúc đi ngang qua tôi, sếp tổng đi ngang qua, không nhìn lấy tôi một cái, tôi chỉ vội kịp chào ông. Rồi chạy thẳng vào phòng.
Và trái với những gì tôi tưởng tượng. Em đón nhận tôi bằng gương mặt tươi cười. Nhìn tôi rồi cười. Rồi mở lời:
- Em: Để bây giờ em vào bếp nấu cơm luôn.
Tôi còn lạ gì em, tôi biết em đang cố tự lừa dối mình, đang tính qua mắt tôi đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ, Nhưng tôi biết, mọi chuyện không đơn giản như những gì đang thể hiện ra trên gương mặt em lúc này.
Rồi mặc kệ em. Tôi tới ôm lấy em, rồi nói với em:
- Tôi: Em đừng như vậy, em cứ khóc nếu em muốn. Dù sao thì vẫn còn có anh bên cạnh.
- Em: Em ổn mà. Em không sao.
Vừa dứt lời. Em cũng ôm lấy tôi. Rồi tôi cảm nhận được vai tôi cũng ươn ướt rồi.
Tôi đưa em tới ngồi ghế sofa, rồi cả hai không nói gì. Em vẫn im lặng, gằm mặt vào người tôi, tôi biết em đang khóc mà. Cảm giác bất lực khi không thể an ủi, Chỉ biết làm bổn phận của chiếc khăn giấy, để em lau nước mắt thôi.