Rồi món ăn được mang ra, gián đoạn câu chuyện một xíu.
Sau đó, cả hai tiếp tục câu chuyện. Ông đi thẳng vào vấn đề.
- ST: Cậu yêu con gái tôi nhiều thế nào?
- Tôi: Dạ, cháu yêu cô ấy từ lâu, và có thể làm mọi thứ vì cô ấy. Sẽ luôn làm cô ấy hạnh phúc và vui vẻ.
- ST: Sẽ luôn làm nó hạnh phúc, vui vẻ?
- Tôi: Vâng.
- ST: Cậu từ bỏ nó đi, nó sẽ hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn, sung sướng hơn. Tôi nói thật đấy, cậu đừng cố đấm ăn xôi nữa.
- Tôi: Dạ, cháu không cố đấm ăn xôi, cháu thực sự yêu L*, cháu sẽ làm mọi thứ để L* được hạnh phúc.
- ST: Thế còn Anna? Cậu có yêu nó không?
- Tôi: Dạ có.
- ST: Thế cậu muốn hai mẹ con nó hạnh phúc không?
- Tôi: Dạ có.
- ST: Tôi nói thế này cho dễ hiểu nhé. Nếu cậu muốn nó hạnh phúc, thì hãy buông tay con gái tôi và bé Anna ra, điều đó sẽ khiến cho hai mẹ con nó hạnh phúc hơn. Chưa kể, bé Anna chưa được sự chấp thuận của tôi, tôi không xem nó như cháu của tôi. Nếu cậu vẫn cố muốn bám lấy con gái tôi, tôi ắt hẳn sẽ có cách. Cậu yên tâm đi, trên thương trường, tôi chưa thua bao giờ. – Ông vừa nói, vừa ăn, và sắc mặt hầu như không đổi.
Thú thật, lúc đó tôi vô cùng tức giận, chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn và phải trái với ông ấy, nhưng vì nhỏ, vì bé Anna, nên tôi đành phải nhịn nhục để có thể tiếp tục câu chuyện.
- Tôi: Cháu thực sự không có cơ hội để đến với nhỏ? Trong khi cháu chẳng làm gì sai cả, trai gái yêu nhau là chuyện bình thường, tại sao? Tại sao bác lại cản trở cháu?
- ST: Kể từ khi cậu có tình cảm với con gái tôi, là cậu đã sai từ đầu rồi. Cậu không xứng với nó. Cho dù có xảy ra bất kì chuyện gì đi nữa, tôi cũng sẽ không chấp nhận cậu đâu. Nếu bây giờ cậu chịu rút lui, không liên quan gì tới con gái tôi, thì mọi chuyện sẽ ổn. Tôi sẽ tạm chấp nhận để mọi chuyện được êm xuôi, và không gây khó dễ gì cho cậu, cho con gái tôi, và cho bé Anna.
Sau đó ông tiếp lời.
- ST: Tôi biết, Anna không phải là con của con gái tôi và chồng nó, nên tôi không chấp nhận đứa cháu đó.
Rồi ông nhìn sang tôi.
- ST: Trong tâm tôi, đã vô cùng quý trọng cậu trong công việc, nhưng chỉ là trong công việc thôi. Cậu phải biết thân biết phận. Giữa công việc và tình cảm, không nên để đan xen vào. Cậu càng sai khi lại quen con gái tôi. Và cậu biết đó, vì công việc, vì gia đình, tôi sẵn sàng bất chấp mọi thứ để giải quyết mọi chuyện.
- Tôi: Bác bảo bác làm vì gia đình. Thế bác có bao giờ quan tâm suy nghĩ xem người khác cảm nhận như thế nào? Con gái bác cảm nhận như thế nào? Hay bác nghĩ mọi chuyện bác làm luôn mặc định là đúng?
Lúc này, sếp tổng khựng lại vài giây, tôi thấy ông ấy bắt đầu hầm hầm đi một xíu, rồi sếp tổng tiếp lời.
- ST: Tôi biết mọi chuyện tôi làm, cậu là người ngoài, cậu không biết được đâu. Dù sao thì tôi cũng đã cảnh báo cậu rồi, còn quyết định là ở cậu. Nếu cậu còn tiếp tục mối quan hệ với con gái tôi, tôi sẽ biết mình nên làm gì. Và một chuyện nữa, nếu mọi chuyện không có gì thay đổi, tôi sẽ đưa bé Anna sang Mỹ nuôi dưỡng, tôi không xem là cháu, nhưng nó là con của con gái tôi, nên tôi có trách nhiệm. Mọi thứ đều phụ thuộc ở cậu.
Rồi ông đứng lên đi về.
Lúc này, chỉ còn tôi ngồi lại một mình ở quán, và một cảm giác bất lực ùa về, một cảm giác vô cùng tồi tệ khi mà bản thân không hề bảo vệ được người mình yêu quý, bản thân vô dụng.
Trong đầu lúc này, chỉ còn đọng lại hình ảnh của nhỏ và bé Anna. Chỉ mới hình dung cảnh bé Anna phải xa mẹ, xa mình, để qua Mỹ nuôi dưỡng, đã thấy vô cùng tồi tệ và kinh hãi, không muốn hình dung tới viễn cảnh đó.
Và rồi, phải lựa chọn cho con đường của mình. Hoặc chọn nhỏ, rồi phải rời xa bé Anna, hoặc rời xa nhỏ, và bé Anna sẽ được ở bên mẹ.
Và tôi cũng còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, ngày mình được mặc áo chú rể cho nhỏ, bên cạnh cô dâu là nhỏ, ngày đó sẽ mãi mãi không bao giờ xảy ra…
Và bây giờ chỉ còn có con đường nào ít đau khổ hơn con đường nào thôi, chứ không còn con đường mang tên hạnh phúc nữa rồi.