Sau buổi sáng hôm đó, tâm trạng tôi tệ lắm, cứ nghĩ vẩn vơ về tương lai, về cái gọi là gia đình nhỏ của mình. Sao mà nó cứ xa vời vợi thế, chỉ cần nghĩ đến thôi là thấy một màu tối tăm, mù mịt.
Đầu óc tôi quay cuồng, tìm đủ mọi cách để giải quyết, để được ở bên cạnh cả hai người quan trọng nhất. Cứ nghĩ mãi, nhưng thật sự lúc ấy, trong đầu gần như rỗng tuếch, không biết sẽ đi đâu về đâu. Chẳng còn tâm trí làm gì, cứ vẩn vơ nghĩ về hai con người ấy, và chỉ muốn được ở bên cạnh nhỏ và bé Anna thôi.
Thế là tôi điện thoại cho nhỏ. Nhỏ bắt máy ngay!
- Tôi: Em và con đang ở nhà phải không? Đợi anh xíu, giờ anh qua nhà em. Tự nhiên nhớ con với em quá.
Nói xong, tôi cúp máy. Lên taxi, đi thẳng tới chung cư nhỏ đang sống.
Vừa tới phòng, tôi chỉ biết ôm chầm lấy nhỏ thôi. Không biết phải nói gì với nhỏ, tôi không muốn nhỏ phải suy nghĩ nhiều, phải buồn nhiều, tôi muốn nhỏ phải vui vẻ, phải cười thật nhiều. Chỉ ôm nhỏ một hồi lâu, chẳng biết mở lời ra sao.
Thật tâm, tôi không muốn nhỏ biết đến chuyện này, tôi muốn tự mình giải quyết, êm xuôi mọi chuyện. Nhưng một nửa trong tôi lại không muốn làm trái lời nhỏ. Nhỏ từng nói với tôi, trong tình yêu, nhỏ coi trọng nhất ba điều: sự chung thủy, sự chấp nhận (chấp nhận được khuyết điểm của cả hai), và cuối cùng là sự chia sẻ. Nhỏ bảo, nếu tôi và nhỏ thật sự đến với nhau, thì sẽ không được lừa dối, và có bất kỳ chuyện gì cũng phải chia sẻ và thông cảm với nhau.
Mà liệu chia sẻ rồi, mọi chuyện sẽ tốt hơn? Tôi cứ nghĩ một người đau còn hơn là hai người. Đó là tôi nghĩ vậy thôi, chứ nếu nhỏ biết tôi đau một mình, chắc nhỏ sẽ giận tôi lắm.
Quay trở lại nhà nhỏ. Sau khi ôm nhỏ vào lòng, trong lòng tôi rối bời, chỉ biết ngồi đối diện nhỏ, lại ôm nhỏ vào lòng. Vẫn căn phòng này, vẫn con sông Chao Phraya này, vẫn hướng nhìn ấy, vẫn cảnh ấy. Mọi thứ trước kia với tôi, nó hạnh phúc lắm, là căn nhà tràn đầy tình cảm, niềm vui và tiếng cười. Mà giờ đây, niềm vui và hạnh phúc ấy vẫn còn, nhưng có lẽ sắp hết rồi.
Và cảnh chiều hôm đó cũng trở nên âm u. Tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu, nên chỉ cố gắng tận hưởng và chìm vào giấc mộng hạnh phúc ngắn ngủi mà tôi tự tạo ra. Ở nơi đó, tôi sẽ luôn có nhỏ, có bé Anna, và có tôi.
Nhưng đúng là giữa tôi và nhỏ, có một sợi dây vô hình, gắn kết và thấu hiểu nhau. Chắc có lẽ, nhỏ thấy chiều hôm ấy, tôi hơi lạ, nên mới hỏi tôi...
- Nhỏ: Anh đang giấu em chuyện gì đúng không?
- Tôi: Ừm, công việc có vấn đề xíu thôi. Không có gì đâu. – Tôi vẫn chưa có ý định cho nhỏ biết.
- Nhỏ: Anh đừng có nói dối em. Có chuyện gì? Anh phải nói cho em biết chứ.
- Tôi: Chuyện công việc thiệt mà. Với lại tự nhiên hôm nay, thấy nhớ em, nên muốn ôm em, ôm con vậy thôi. Hehe, - tôi cố cười, để làm mờ đi cái bộ mặt đưa đám nghiêm túc của tôi từ chiều tới giờ.
- Nhỏ: Ừ, em tạm tin anh, em mà biết anh giấu em chuyện gì, là chết với em.
- Tôi: Ừm, anh biết mà…
Rồi tôi đưa tay, véo má nhỏ một cái...
- Tôi: Đồ lỳ lợm, đồ đa nghi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán Gái Cùng Cơ Quan