Mình lật chăn ra. Ôi mẹ ơi! Cả cái chân mình bị bó bột! Thế này thì chắc cả tháng mới lành. Còn công việc nữa chứ! Cả tháng mới đi làm lại được thì dễ ăn mì tôm chan nước mắt luôn quá! Mải suy nghĩ, mình thiếp đi lúc nào không biết. Thỉnh thoảng chập chờn lại có cảm giác như tay của ai đó vuốt mặt mình nhưng mà mệt quá nên ngủ không biết trời đất gì luôn.
Thức dậy, thấy đã quá 3h chiều rồi. Nghe giọng mẹ mình ngoài hành lang. Nhìn qua lớp kính mờ thì thấy mẹ đang đứng nói chuyện với một người. Nam hay nữ thì mình không biết. Rồi thấy mẹ đi vào cùng người đó. Là em! Thì ra em đứng nói chuyện với mẹ nãy giờ. Mình xoay lưng lại, giả vờ ngủ. Mẹ gọi mình:
- Dậy đi Hoàng. Có bạn đến thăm này!
Mình nằm im, không nói gì. Mẹ quay sang nói với em:
- Cháu thông cảm. Chắc nó mệt quá. Con với cái, khổ thế đấy. Lớn tướng rồi mà toàn làm khổ mẹ nó thôi. Cháu ngồi chơi coi chừng nó dùm bác. Bác đi mua ít trái cây.
- Dạ. Bác cứ để cháu tự nhiên.
Mẹ nói rồi, quay lưng bước đi. Hình như em chờ cho mẹ đi khuất rồi mới ghé tai mình, thì thầm:
- Em biết là anh chưa ngủ!
Mình nghe em nói thế thì xoay người lại. Mắt dán lên trần nhà. Em ngồi cạnh mình gọt trái cây. Em vừa gọt vừa hát khẽ. Bỗng em dừng lại. Nhìn mình, lẩm bẩm:
- Uống gì mà ra nông nỗi này không biết!
Mình xoay lại, nhìn thẳng vào mắt em, nói có phần to tiếng:
- Em còn hỏi nữa à!
Em nhìn ra cửa sổ, trả lời lơ đãng:
- Việc gì anh phải thế!
- Ừ, em nói phải. Anh chả việc gì phải làm thế cả. Xin lỗi vì đã to tiếng với em!