Xin lỗi mọi người vì giờ mới review.
Do cha trưởng phòng giao cho nhiều việc quá nên mình phải đem về nhà làm nốt cho xong. Gì chứ công việc thì mình chả dám trễ nãi. Mặc dù có cậu chống lưng, nhưng mình mới đi làm được 2 năm, đang cố gắng để cuối năm được đề bạt lên làm phó phòng nên phải chăm chỉ một tí.
Vả lại tính mình tự lập quen rồi, mình không thích dựa vào cậu nhiều quá, mặc dù mình xin vào được công ty là nhờ cậu. 5h tan sở nhưng mình vẫn cố ngồi lại công ty làm việc.
Mẹ thì về quê từ sáng. Trước khi đi còn dặn dò mình đủ thứ. Tự dưng thấy có lỗi với mẹ. Con trai 25 tuổi đầu mà vẫn còn để mẹ phải lo cho đủ thứ. Nhìn mẹ vất vả thỉnh thoảng lại nghĩ hay là lấy vợ quách cho rồi. Nhưng mình… chậc, biết nói sao, thôi thì cứ cho là chơi chưa chán vậy.
Cứ như cậu mình, tháng 8 năm nay là 30 rồi đấy, mà vẫn còn ham vui, mặc dù xung quanh không thiếu gái vây, và trong số đó, chắc chắn có 1 người đủ để ông ấy nghĩ đến chuyện nghiêm túc.
Lan man quá, mình đi luôn vào cuộc hẹn với em nhé. 6h30’ mình rời sở. Ghé vào quán phở quen làm 1 bát rồi chạy chầm chậm đến quán.
Vào quán. Đứng ngay cổng. Liếc nhìn thì thấy em đang ngồi ở góc bàn ngày xưa mình và em vẫn hay ngồi. Mình chưa vội vào, lôi thuốc ra đốt và quan sát em. Em khác xưa nhiều quá. Tóc em dài nhưng lại thưa, nhuộm vàng. Em mặc quần jean xanh, áo sơ mi caro đỏ trắng, y như cuộc hẹn đầu tiên của mình với em.
Đốt hết điếu thuốc. Mình tiến đến và ngồi vào bàn. Em nhìn mình và nở nụ cười. Vẫn là nụ cười đó, ánh mắt đó, nếu như là 2 năm trước, chắc mình sẽ dao động. Nhưng giờ thì khác, mình và em, 2 con người xa lạ. Em cần gì ở mình, sau khi đã phũ phàng chia tay với mình bằng 1 cuộc gọi. Mình cần gì ở em? 1 lời xin lỗi? 1 câu van xin mình tha thứ? 1 lời giải thích? Không hề! Mình đến đây hôm nay chỉ để giải quyết cho xong chuyện giữa mình và em. 1 lần và mãi mãi.
Nhỏ phục vụ đến hỏi mình uống gì, mình gọi 1 ly cà phê sữa, còn em gọi 1 ly nước cam. Mà công nhận lâu rồi không vào có khác. Phục vụ quán giờ xinh ra phết. Sau này chắc phải chăm đến đây hơn.
Mình và em nhìn nhau hồi lâu. Không ai nói gì cả. Mình lên tiếng:
- Em bảo gặp anh có chuyện muốn nói, có gì thì nói luôn đi.
- Em nhớ anh lắm…
Mình lại lôi thuốc ra đốt, mình làm thế mỗi lần có chuyện phải suy nghĩ.
- Thế à!
- Anh dạo này sao rồi?
- Cũng bình thường, anh giờ đi làm rồi.
- Anh làm ở đâu, lâu chưa?
- Ở công ty cậu Long, 2 năm rồi.
- Thế à, em cũng đang phụ dì bán cà phê.
- Ừ…