Và rồi, cuộc sống của tôi cứ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi. À mà mấy bữa nay trên lớp tôi sướng cực kì, lên chỉ ngủ thôi, bài vở đã có nhỏ bí thư lo dùm. Nhỏ bí thư tên Phượng, "gầm cao thoáng máy" chứ tôi cũng chả biết diễn tả nó sao nữa. Lúc trước nhỏ có tỏ tình với tôi, nhưng lúc đó Vy vừa mới mất nên tôi phũ luôn. Nếu giờ ẻm mà tỏ tình thì tôi có thể...
Hôm nay là ngày giỗ của Vy, ba má Vy gọi tôi sang nhà để ăn. Lúc trước Vy còn sống, ổng bả thương tôi như con trai mình. Nhưng từ lúc Vy mất, tôi không muốn liên lạc nữa, không phải chết là hết mà là do nỗi đau của tôi.
Nghĩa trang nơi chôn cất Vy nằm ở ngoại ô thành phố, cách nhà tôi 11km. Nếu mà đi xe đạp thì tôi đi không nổi. Mà hôm nay thằng Huy phải theo nhà nó ra tận Nghệ An vì bà nội nó hấp hối rồi. Hết cách, tôi đành phải nhờ nhỏ Q.A thôi.
"- Đang đâu đấy em?"
"- Em ở nhà, qua dạy hả anh?"
"- Không. Bữa nay nghỉ 1 bữa đi. Em ra đường ABC đầu hẻm XYZ đèo anh đi này cái. Tay anh đi xa không được."
"- Hihi, em qua liền."
Nói chuyện xong với nhỏ, tôi thay cái áo sơ mi với cái quần jean mà ngày xưa Vy lựa cho tôi. Xong tôi ra đầu ngõ đứng đợi nhỏ. 10 phút sau nhỏ tới, nhỏ mặc áo phông kèm quần jean, tuy kín đáo nhưng quyến rũ. Leo lên yên sau ngồi, tôi nói:
"- Em chở hôn anh vào chợ cái, kiếm chỗ nào có sạp hoa với trái cây ấy."
Thế rồi, tôi mua 1 bó hoa ly với 1 chùm nho, đây đều là những thứ Vy thích lúc còn sống.
"- Nghĩa trang phía bắc em ơi."
"- Anh đi thăm ai à?"
"- Ừ."