“Vương Trường Tự đã chết một trăm năm rồi?” Chiếm được tin tức này, Gia Cát Uyên không khỏi há to miệng.
Hắn thật không nghĩ tới lại xuất hiện loại tình huống này. Rất hiển nhiên vị Vương Trường Tự này là bạn cũ của phu tử, không sai. Nhưng phu tử lại không cân nhắc đến bạn cũ của hắn là con người, tuổi thọ của con người không dài đến thế.
Trở về là không thể nào trở về, trâu đã thổi ra ngoài rồi, nếu là trở về, mặt mũi để đâu?
Người cần tìm đều đã chết, lần này làm gì?
“Ngạch, vị tiền bối này.” Gia Cát Uyên chắp tay hướng về lão giả vấn tóc mặc hắc bạch trường bào trước mắt, lập tức nghĩ ra đối sách.
“Tiền bối, Gia Cát Uyên nói đến thiên chân vạn xác, phu tử của ta thật là bạn cũ của vị lão tiền bối kia. Nếu như không tin, xin hỏi Vương Trường Tự tiền bối có hậu nhân không? Có thể hỏi thăm một hai.”
“Phu tử nhà ta, phu tử nhà ta tướng mạo kỳ lạ. Vương Trường Tự lão tiền bối chỉ cần nói qua, hậu nhân của hắn khẳng định còn nhớ rõ.”
Nghe được Gia Cát Uyên nói, lão giả đứng tại chỗ không trả lời ngay, mà là tiếp tục hoài nghi quan sát thiếu niên trước mắt.
Mãi cho đến khi sắc trời dần tối, đối phương rốt cục lần nữa nhả ra. “Tin rằng ngươi cũng không dám ở Minh Luân Đường náo ra gì đó. Theo ta tới đi.”
Nghe nói thế, Gia Cát Uyên vui mừng. Bất kể nói thế nào, đi vào trước rồi tính.
Hắn vốn cho rằng đại môn phía sau sẽ mở ra, nhưng không ngờ lão giả kia thế mà hướng về tiểu môn bên cạnh đi đến. “Ngươi cỡ nào thân phận? Cũng đi Minh Luân Đường cửa chính? Chỗ này.”
“Này Minh Luân Đường quy củ cũng thật nhiều a,” Gia Cát Uyên thầm nghĩ trong lòng, đi theo lão giả kia hướng cửa hông đi đến.
Chờ tiến vào đại môn, sắc trời bên ngoài đã dần dần tối sầm, kiến trúc ở cửa ra vào đã trở nên vô cùng tối tăm, đến mức Gia Cát Uyên nhìn không rõ ràng lắm, chỉ là cảm giác chỗ kiến trúc tầng tầng lớp lớp vô cùng vô tận.
Đi theo vị lão giả này, Gia Cát Uyên đi vào một chỗ hành lang ngói xanh, hướng về sâu bên trong phiến kiến trúc này đi đến.
Đi được một lúc, bốn phía sáng lên. Nguồn sáng đến từ những chiếc đèn lồng trắng treo ở hai bên hành lang. Trên mỗi chiếc đèn lồng còn viết các loại thi từ ca phú bằng nhiều kiểu chữ khác nhau.
Có một số bài thi từ Gia Cát Uyên đã học ở phu tử, nhưng có một số thì chưa từng thấy. Nhìn mãi không khỏi có chút nhập thần.
Chờ hắn lần nữa lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân đi theo vị lão giả kia đã đến trước một căn biệt viện hai tầng tinh xảo.
“Đi theo, không nên nhìn đừng nhìn, không nên nói chớ nói.” Lão giả lạnh như băng nói xong, nhấc chân bước qua khung cửa đi vào.
Đi qua khu vườn không lớn, Gia Cát Uyên liền nhìn thấy bên trong đại sảnh, một vị thanh niên hình dạng tuấn lãng đang một tay nâng bút, một tay mài mực, một tay quạt quạt viết gì đó.
Khóe miệng hắn hiu hiu giương lên. Khuôn mặt hắn đường cong nhu hòa, da thịt trắng nõn. Nếu không phải đối phương thân mang thanh sam một bộ thư sinh ăn mặc, Gia Cát Uyên đều cho là đối phương là nữ tử.
“Chờ một chút, ba cái tay?” Gia Cát Uyên không khỏi hưng phấn lên.
Không đợi hắn nhiệt tình tiến lên phía trước bắt chuyện, lão giả lại mở miệng.
“Vũ Đình, tới lên đồng viết chữ, tìm kiếm thực chất của tiểu tử này.”
Lão giả nói xong với thanh niên kia, lại xoay người lại nhìn về phía Gia Cát Uyên. “Nếu là hắn nói dối, kia tiến vào cũng đừng nghĩ đi ra!”
Vừa dứt lời, ngoài phòng kia từng chiếc đèn lồng trắng từ xa tới gần từng cái dập tắt. Hoàn cảnh ngoài phòng trong nháy tức biến thành một mảnh đen kịt.
Cảnh tượng này nhìn ra Gia Cát Uyên có chút khẩn trương, không khỏi lặng lẽ đưa bàn tay đến sau lưng giỏ trúc, nắm chặt lợi khí phòng thân.
“Phu tử này không thể lừa ta a? Ta chỉ là đi cầu học mà thôi a. Làm sao chiến trận như vậy lớn?”
Thế nhưng lão giả kia lúc này căn bản không thèm để ý Gia Cát Uyên nói cái gì. Theo hắn một tay vỗ lên mặt bàn, bên cạnh bàn bút biển một cái cành đào hình chữ Y hai đầu phân nhánh bị trực tiếp chấn lên.
Không đợi cành cây kia hạ xuống, hắn cùng với thanh niên tên là Vũ Đình kia, mỗi người bắt lấy một đầu, trực tiếp treo cành cây này ở giữa không trung trên bàn đọc sách.
Cành cây lơ lửng giữa trời chợt trượt đi động. Chữ mực viết trên tranh chữ nhanh chóng theo trang giấy bên trong lịch ra, thấm vào một đầu phía dưới cành cây kia.
Theo hấp no mực nước, trên cành đào thế mà bắt đầu mọc ra mầm non. Mà theo mầm non mọc ra, mực nước bị hút vào bên trong cành cây kia bắt đầu từ màu đen chuyển sang màu xanh lục.
Ánh sáng trong phòng biến lúc sáng lúc tối. Nguồn sáng phảng phất muốn theo một cái chia ra thành mấy cái, hơn nữa theo một cái tay khác từ dưới nách lão giả đưa ra, trong phòng trở nên khủng bố.
“Tới!” Hai người đồng thời đổi tay, phân biệt dùng cái tay thêm ra kia nắm lấy cành đào rung đung đưa.
Nhưng rất nhanh cành đào kia liền phảng phất thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, lay động đáp xuống giấy Tuyên Thành trống rỗng viết lên.
“Nơi đây gà chó cũng thần tiên, tin là đào nguyên có khác thiên. Cảm thấy xuân phong đều dụng tâm, xanh dương như họa liễu như yên.”
Bút dừng loạn tắt. Ngay khi viết xong, tất cả mọi thứ xung quanh cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có hơi thở có chút bối rối của Gia Cát Uyên cùng nhau lơ lửng trong phòng.
Hắn nhấc tay áo lau trán, lúc này mới phát hiện không biết lúc nào trán mình đã phủ đầy mồ hôi lạnh.
“Hai vị tiền bối, ta thật không có lừa người. Phu tử của ta thật là bạn cũ của Vương Trường Tự. Cho dù không phải, thì cũng nhiều nhất chỉ là tìm nhầm cửa mà thôi.” Gia Cát Uyên cố gắng giải thích.
“Hừ,” lão giả còn muốn nói chút gì, nhưng lại bị người khác cắt ngang.
“Ai nha ai nha, tốt tốt. Đã Vương Trường Tự tiền bối ngược tiên thuận người nói người này không có việc gì, kia liền tám thành không có việc gì. Sư thúc tới nhìn chữ a.” Vị thanh niên tên là Vũ Đình lần đầu tiên mở miệng.
Giọng nói của hắn không giống như hình dạng hắn, ngược lại phá lệ cởi mở.
Lão giả cùng thanh niên kia quấn quanh dải màu xanh lá lẩm bẩm một phen, ngược lại bỏ mặc Gia Cát Uyên ở một bên.
“Ta thật không có tìm nhầm chỗ sao? Phu tử nói là nơi này sao? Sao cảm giác không đúng lắm a?” Gia Cát Uyên nhìn xem ngoài phòng không biết lúc nào đã sáng đèn trở lại, thầm nghĩ trong lòng.
“Chắc là không sai a? Bọn họ đều mọc ra ba cái tay mà.” Chờ Gia Cát Uyên lần nữa nhìn lại, lại phát hiện cái tay đặc biệt mọc thêm ra của đối phương thế mà không thấy.
Trong lòng cảm thấy bực tức, Gia Cát Uyên bước nhỏ đi lại trong phòng, nhìn một chút trúc hàng kỳ thạch, nhìn nhìn tranh trên tường. Này có chút không giống lắm so với hào ngôn chí khí hắn nghĩ khi rời làng.
“Vũ Đình, tối nay ngươi trấn trụ tiểu tử này, ta đi mời sư phụ nhìn xem.” Theo lão giả dùng tay áo vung lên trên dải màu xanh lá kia, bốn hàng màu xanh lá kia bay ra khỏi giấy Tuyên Thành, đáp xuống nơi ống tay áo.
Lão giả phảng phất không thèm để ý Gia Cát Uyên, lạnh như băng đi về phía ngoài phòng.
Gia Cát Uyên muốn mở miệng lại ngừng lại, xoay người hướng về vị thanh niên tên là Vũ Đình kia có chút bất đắc dĩ chắp tay. “Có muốn không ngươi mở cửa ra, để ta ra ngoài đi? Ta tìm tiếp.”
“Ai, không sao không sao. Tính kính trọng sư thúc cứ như vậy.” So sánh với thái độ của vị lão giả kia, vị thanh niên tên là Vũ Đình này tỏ ra hiền hòa hơn không ít. “Tối nay ngươi cứ ở lại chỗ ta a, ngày mai lại nói. Được rồi, tiểu tử, ngươi tên là gì?”
“Ta gọi Gia Cát Uyên. Phu tử nhặt được ta vào cái ngày đó tới.”
“Hạnh ngộ, Gia Cát tiểu đệ. Tiểu sinh Lý Cẩm Sách, tự Vũ Đình. Đừng lo lắng, Vương Trường Tự tiền bối là Đại Nho, mặt mũi của hắn vẫn phải cấp. Ngày mai là có thể cho ngươi nhập học. Sau này ngươi cũng là đệ tử Minh Luân Đường.”
Theo Gia Cát Uyên đi theo vị thanh niên tên là Lý Cẩm Sách này hiền hòa bắt chuyện một phen, cái cảm giác thấp thỏm trong lòng lúc này mới chậm chậm hạ xuống.
Xem ra mình quả thực không có tìm nhầm chỗ, chỉ là vừa mới lão giả kia phá lệ hà khắc mà thôi.
Chờ hàn huyên thêm một lúc, đi một ngày đường Gia Cát Uyên cũng mệt mỏi. Hỏi chỗ mình ở xong, liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi thật tốt.
Gia Cát Uyên muốn đi, Lý Cẩm Sách liền tiếp tục viết.
Đi tới cửa, Gia Cát Uyên từ xa hiếu kỳ nhìn sang. “Phấn điệp vỗ cánh rung rẩy đài hoa, chuồn chuồn lướt nước ngửi hoa phòng.”
“Ngạch...”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Trùng Cốc Vân Nam - Ma Thổi Đèn
Hoàng Phong
Trả lời5 ngày trước
Full chưa ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
5 ngày trước
full rồi bạn
Sức Mạnh Tràn Về
Trả lời1 tháng trước
Chương 85, 744, 859 bị lỗi nha ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok
Thịnh Tăng
Trả lời3 tháng trước
Hình như bị thiếu mất mấy đoạn ad ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Đoạn chương nào b báo giúp mình fix mình cảm ơn.