Đợt này về quê, thằng Việt không còn ở trên hiệu thuốc bắc nữa, nó và con em gái đến ở cái nhà 3 tầng mà bố nó xây từ trước. Vài tháng sau, có một ông người Tàu, quê ở Phúc Kiến sang bên này buôn bán thuốc bắc, cạnh tranh công khai với hiệu thuốc bắc nhà thằng Việt. Lắm lúc lão này toàn qua gây khó dễ cho chú S, mà chú S thì lành tính nên mặc kệ, lão ý chửi thì bảo thợ coi như không nghe thấy gì. Nhưng mà thằng Việt thì tức vụ này lắm, mấy lần nó định tìm lão kia để làm cho ra nhẽ, nhưng em toàn cản lại, chứ nhìn nó còm nhom, trắng như bột thế này, còn lão kia thì béo tốt phương phi, lão mà vả một cái thì thằng Việt chỉ có nước ăn cháo mất. Nhưng lão kia cứ được thể lấn tới, không coi ai ra gì, chú S đã mấy lần báo công an, thôn cũng giảng hòa mà đâu vẫn hoàn đó. Một hôm, em và thằng Việt đang ngồi cán thuốc thì lão kia lại sang chửi, chửi toàn tiếng Trung Quốc, em nghe chẳng hiểu gì hết, nhìn sang thì thấy thằng Việt cũng nghệt mặt ra. Em bảo: “Mày cũng chửi lại nó bằng tiếng Trung đi, cho nó lượn sớm, đau đầu quá.” Thằng Việt nhìn em bảo : “Lão này nói đặc sệt giọng Phúc Kiến, tao nghe chẳng hiểu gì thì chửi làm sao?” Đang bực mình, em quay ra chửi một câu :” Con chó Phúc Kiến! Cút về đi!”, nào ngờ lão hiểu, mặt tím lại, lao vào đánh em. Em còn chưa kịp phản ứng gì thì thằng Việt đã phi ra, bẻ ngược tay lão rồi giật lại, cho tay lão vào cái dao xắt thuốc, dứ dứ ý muốn bảo lão còn gây chuyện nữa là mất cánh tay đấy. Lão kia liền đổi giọng, rối rít xin lỗi bằng tiếng phổ thông, thằng Việt mới thả ra cho lão đi về. Nhưng lúc nhìn thấy cái nhẫn lão đeo thì thằng Việt tự nhiên khựng lại, vội kéo em về làng sớm. Trên đường đi, em hỏi sao thì thằng Việt bảo lão ý chẳng phải là bán thuốc thang gì, hình như lão muốn vào đây đào của. Nói rồi nó hỏi em: “Trước lúc bố tao đến thì làng có chuyện gì không?” Em cứ thế mà kể lại cho nó nghe vụ tiếng động lạ kia, nó nghe xong thì nhăn mặt lại. Em hỏi: “Như tao với mày thì làm gì được lão! Mà sao mày biết lão vào đây đào của ?”. Thằng Việt đáp:
-Cái nhẫn mà lão đeo là nhẫn biểu tượng của dòng thầy pháp Nam tông. Đệ tử nào xuất sư cũng được thầy cho một cái nhẫn gỗ để mỗi khi nhìn vào đó là nhớ về nguồn gốc.
Em hỏi lại :
-Của thì toàn ở trong núi Cô Yêu, nhưng ông K nhà mày đã lập yểm ở đấy rồi mà. Chẳng lẽ lão này cao tay đến thế cơ à.
Thằng Việt trẻ lời:
-Chỗ đó thì chẳng đáng lo, nhưng của ở đây không phải là vàng bạc trâu báu mà là một quyển sách của phái Nam tông. Mấy năm ở bên Trung Quốc, lúc đi thăm các nhà thầy pháp cùng nghề thì tao dò được là làng mình trước có một ông thầy giỏi bùa Nam tông lắm, viết hết lại vào một quyển sách, nhưng quyển sách ở đâu thì không ai biết, vậy nên có bao nhiêu thầy dòng Nam tông sang đây mà vẫn tay không quay về. Còn những tiếng động lạ lạ mà hay có buổi đêm đấy thì là tiếng âm binh trấn giữ trong núi đi ra đuổi âm binh của mấy lão thầy Nam tông đấy! Nhưng mà mấy âm binh đó không làm hại gì dân làng mình đâu, tại dân làng sợ không dám ra thôi chứ ra đường vào lúc đó mới là an toàn nhất vì những thứ ma quỷ tạp nhạp bị âm binh đuổi dạt đi hết rồi.
Em lúc này mới thấy kinh hãi, không phải vì chuyện âm binh mà là vì chuyện sao thằng Việt biết lắm chuyện như thế. Em rụt rè hỏi : “Mày học cả phép phù thủy hả Việt?”, thằng Việt đáp: ”
– Do ông nội tao bắt học vì muốn giữ cái gốc nhà thôi. Tao chẳng muốn học làm gì, vô ích. Cứ cho là tao sau này giỏi gấp mấy lần ông Trấn nhà tao thì đâu thể chắc được là tao sẽ đứng vững trước một viên 46 ( Thằng này nghiện game lắm các thím ợ)
Em hỏi vặn :
– Thế âm binh thì sao, mày gọi một đám ra thì bọn kia chết ngay?
Thằng Việt nói:
– Gọi âm binh đối với tao thì dễ thôi, nhưng mà rất lâu và rất cầu kì, mà có lúc gọi được có lúc không! Đã thế gọi xong còn phải khao nó đủ thứ xôi, thủ lợn, hoa quả tiền vàng, gọi vài phát như thế thì hết cả tiền chơi game của tao.
Mải nói chuyện, đi về nhà thằng Việt dưới làng lúc nào không hay. May mà sáng nay đã xin trước ông bà cho ngủ lại nhà thằng Việt, không giờ này mà về thì quắn đít mất. Kể sơ qua về cái nhà một chút : Cái nhà nằm ngay sát chân một quả đồi, có tường đá 2m quây kín xung quanh, ở trong đào ao, thả cá, nuôi vài con chó. Đường đi từ cổng vào nhà là một con đường trải toàn bằng đá cuội. Hai bên cắt tỉa cỏ cây gọn gàng, cây trồng có hàng có lối hẳn hoi, đi thêm đoạn nửa thì vào cái sân xi măng. Nói chung là nhìn cái nhà này tách biệt và khác hẳn với những ngôi nhà khác. Vào trong nhà thì chỉ có mỗi con Ngọc Anh ra mở cổng, nhìn thấy em và thằng Việt về nó vui hẳn lên, nhưng chẳng cười tý nào, chỉ líu ríu bám theo thằng Việt. Em cũng hay đến nhà thằng Việt chơi, lâu ngày để ý thì thấy con Ngọc Anh có nét đẹp khác hẳn với những đứa con gái, rất nhẹ nhàng, dịu dàng, bẽn lẽn, nhưng rất hiếm khi cười, có thì cũng chỉ cười mỉm, đi ra ngoài lúc nào cũng bám theo thằng Việt như sợ lạc, lắm lúc thằng Việt bực quá gắt lên không cho đi cũng nữa thì nó vội lùi ra xa, lủi luôn vào trong nhà, nhìn cứ ngộ ngộ thế nào.