Logo
Trang chủ
Chương 13: Ai dám bẫy ta?

Chương 13: Ai dám bẫy ta?

Đọc to

Dịch Giả: Jy

— Chính xác vô cùng! Tam Thiếu à.

Đường Nguyên ôm cánh tay hắn, khiến Quân Tà cảm giác như bị vùi vào một bao thịt mỡ:

— Bọn họ đều nói vậy! Chỉ cần Tam Thiếu ngươi tới đó, liền có thể trả lại biên lai cầm đồ kia cho ta, coi như chưa từng có chuyện gì.

— Sao? Bọn chúng nói vậy à?

Quân Tà nhíu mày, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng. Hắn đã phát hiện ra chỗ không ổn. Chuyện này sao lại có chút khó hiểu đây? Vốn dĩ mập mạp thua mất nương tử, tại sao lại chuyển lên người mình? Dường như có điều gì quỷ bí ẩn chứa ở đây, mà mục tiêu lại chính là ta?

Đây chính là một cái bẫy.

Cái khác không cần nói, lấy tính cách siêu cấp bao che của Quân Mạc Tà trước kia mà xem, khi nghe được huynh đệ mình bị khi dễ liền nổi giận lôi đình. Lại nghe được đối phương nể mặt mũi mình, hắn tất sẽ vênh vênh tự đắc đi đến. Đương nhiên khi đó sẽ lọt vào bẫy mà đối phương đã sớm bố trí. Nếu đối phương có thể đùa bỡn mập mạp như vậy, thì đối với một Quân Mạc Tà ngây thơ trước kia cũng chẳng có khó khăn gì.

Nếu đây là âm mưu nhắm vào Quân Mạc Tà, vậy người lập ra kế hoạch này hẳn phải biết rất rõ tính cách của Quân Mạc Tà như lòng bàn tay.

Không đúng. Nếu chỉ nhắm vào một mình Quân Mạc Tà thôi, thì không ai lại có hứng thú tính toán như vậy. E rằng bọn họ nhằm vào Quân lão gia tử. Mà người ở phía sau bọn chúng, e rằng cũng là một nhân vật không thể trêu chọc như Quân lão gia tử đây.

Quân Tà nhìn kỹ mập mạp trước mặt, trong lòng âm thầm suy đoán: mập mạp này là nhân vật gì? Là bạn hay là địch? Nhìn bộ dáng muốn "đái" ra quần của Đường Nguyên, Quân Tà âm thầm kết luận: nếu mập mạp này không giả vờ, vậy hắn là một tên ngu hơn heo. Còn nếu mập mạp đang giả vờ, thì đây chính là một siêu sao điện ảnh lừng danh, hơn nữa cũng chính là một nhân vật nguy hiểm vô cùng.

Đi hay không đi?

Trong nháy mắt, Quân Tà đã quyết định. Chuyện tốt như vậy, sao có thể không đi chứ? Bằng vào khả năng Đổ Thuật của ta, lẽ nào còn sợ thua sao? Hơn nữa nếu không đi, sao biết được là tên nào đang muốn đùa giỡn ta đây? Từ trước đến nay, Quân Tà ta không có ý định để địch nhân ẩn mình trong bóng tối mà nhìn ta hành động. Phải lôi ra ngoài xử lý! Đây chính là tác phong của ta từ trước đến nay.

Âm thầm vận chuyển chút Tạo Hóa Thần Công trong cơ thể, khóe miệng Quân Tà lộ ra vẻ tươi cười. Cho dù là đánh bạc, ta cũng không thua. Với cỗ nội lực này, muốn làm bừa là một chuyện đơn giản vô cùng.

— Chúng ta còn bao nhiêu ngân phiếu?

Đã quyết định xong, Quân Tà quay người sang hỏi Khả Nhi.

Nghe được Quân Tà dùng hai chữ "chúng ta" để hỏi, trong lòng Khả Nhi đột nhiên xuất hiện một cảm giác xấu hổ lại có chút ngọt ngào. Gương mặt nhỏ ửng đỏ:

— Từ khi lão gia cắt xén chi tiêu của thiếu gia, hiện tại thiếu gia còn có mười hai vạn lượng ngân phiếu, ba vạn lượng kim phiếu, kim diệp tử còn ba trăm lượng, bạc trắng một trăm đỉnh, bạc vụn…

— Đủ rồi đủ rồi. Không cần dùng nhiều như vậy đâu.

Thấy Khả Nhi còn muốn tính tiếp, Quân Tà hoảng sợ vội vàng ngăn nàng lại. Nếu không, e rằng nha đầu này còn tính ra có bao nhiêu tiền đồng nữa…

Quân Tà nói:

— Lấy năm vạn lượng ngân phiếu và hơn mười lượng bạc vụn là được rồi.

— Như vậy sao đủ?

Đường Nguyên muốn nhảy dựng lên, vẻ mặt cầu xin:

— Huynh đệ à. Tam Thiếu à! Số tiền này còn không bằng một số lẻ của người ta nữa đó. Ngươi không phải muốn bức chết ca ca ta đó chứ? Ca ca cầu xin ngươi mà!

Quân Tà nghiêm mặt nói:

— Mập mạp! Không phải ngươi mới nói chỉ cần ta đến đó là xong việc sao? Chúng ta đi đánh bạc, chứ không phải đi cúng tiền cho người ta. Đường đại thiếu à! Mang nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn không tin Đổ Thuật đệ nhất thiên hạ của ta sao?

— Đổ Thuật đệ nhất thiên hạ của ngươi?

Một đôi mắt nhỏ trợn tròn. Đối với gương mặt béo ị của Đường Nguyên mà nói, đây là một động tác có yêu cầu rất cao. Khóe miệng Đường Nguyên khẽ nhếch. Nếu trong lòng đang buồn thối ruột, e rằng hắn đã cười ngã ngửa rồi. Trong lòng chửi thầm một tiếng: "Rắm thối! Phì, phì! Ngươi là Đổ Thuật đệ nhất thiên hạ sao? Ta khinh! Từ trước đến giờ chưa từng thấy ngươi thắng lần nào? Nếu nói thua tiền mà nói, thì ngươi xưng thiên hạ đệ nhất không ai dám giành đâu.

Mặc kệ! Chỉ cần ngươi đi là được rồi. Ta có thể cầm giấy thế chấp kia về, còn sợ thằng nào? Mẹ nó chứ, lúc trước sao ta lại đưa nương tử ra thế chấp làm gì nhỉ? Kỳ quái thật mà. Mang ít tiền cũng tốt, ít nhất cũng không thua nhiều."

Quân Tà cầm ngân phiếu, phân phó hạ nhân chuẩn bị hai con ngựa. Đường Nguyên vội vàng vô cùng, cái thân thể như heo của hắn "xoạt" một tiếng liền lăn tới cửa, đôi mắt nhỏ nhìn quanh như đang canh chừng điều gì:

— Đi mau Tam Thiếu! Nếu không, đụng tới lão gia tử kia của ngươi là xong đời đó. Ngươi cũng biết ca ca ta mỗi lần đến đây phải chịu áp lực thật lớn…ai.

Quân Tà cười cười, nhảy lên lưng ngựa, liếc mắt nói:

— Ta thấy hôm nay ngươi đâu có sợ bao nhiêu đâu?

Đường Nguyên nhảy lên lưng ngựa, khiến con ngựa phải hít một ngụm không khí, cố gồng mình đứng thẳng, bốn chân run rẩy mềm nhũn như muốn ngã xuống bất kỳ lúc nào. Có thể trong lòng con ngựa này đang buồn bực: "Tổ bà nó! Ta chở không ít người, cho dù là tướng quân người mặc khôi giáp tay cầm binh khí cũng có thể tự nhiên như không có gì. Người này hôm nay sao lại nặng như vậy? Chỉ vì tính toán sai lầm một chút thôi mà suýt gãy mẹ chân rồi…"

Quân Tà phì cười một tiếng, hai chân kẹp hông ngựa, đi về phía trước. Tám gã thị vệ lưng hùm vai gấu đều vác đao kiếm trên người, theo sau.

Con ngựa chở Đường Nguyên di chuyển thật khó khăn. Vừa đi vừa thở phì phò, bộ dáng chỉ còn thiếu lè lưỡi ra mà thôi…

Ra khỏi cửa chính là đường Đông Phong. Trong Thiên Hương thành này, đây có thể nói là con đường xa hoa nhất, người đi lại trên phố đông như nước chảy. Đường Nguyên nào có lo lắng con ngựa chịu không nổi, hắn thúc ngựa đi về phía trước dẫn đường, không ngừng quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt sốt ruột, hiển nhiên là hắn ngại Quân Tà đi quá chậm.

Đảo mắt đã đi ra đến đầu đường Đông Phong, cách đó không xa về hướng nam là một tòa tửu lâu – Thiên Lý Phiêu Hương Lâu. Đây là sản nghiệp của Lý Gia. Phía sau tửu lâu là một khu nhà khác, đó chính là "Thiên Kim Đường" trong miệng Đường Nguyên. Địa hình nơi này kín đáo, là nơi các thiếu gia vung tiền như rác. Bên trong có đầy đủ dụng cụ đánh bạc.

Quân Tà muốn giục ngựa đi đến, liền đột nhiên cảm thấy bên ven đường có hai thiếu nữ. Một người đang tức giận đi trước, trong miệng hét to:

— Không cần đi theo ta! Phiền chết được!

Thiếu nữ còn lại đi theo sau, không ngừng khuyên giải. Sau hai người bọn họ là một đám thị vệ. Thoạt nhìn, đây chính là một thiên kim tiểu thư con nhà giàu có.

Quân Tà liếc mắt nhìn, liền thấy thiếu nữ kia đang bĩu môi, vẻ mặt điêu ngoa. Bộ dáng cũng khá xinh đẹp. Thiếu nữ đó vốn đang nổi nóng, nhưng lại thấy ánh mắt Quân Tà nhìn chằm chằm mình, không nhịn được phun một ngụm nước bọt:

— Nhìn cái gì?

Đang khi tâm tình bản thân bực bội nhất, lại thấy Quân Tà với xú danh Hoa Hoa Công Tử đang nhìn chằm chằm mình, nàng liền tức giận vô cùng. Trong đầu chợt xuất hiện ý niệm: "Lấy hắn ra trút giận".

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Tà Thần [Dịch]
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN