Dịch Giả: Thiên Hương
Trong lòng Quân Tà chấn động, hắn chợt nhớ lại ngày mình đi dạo trên đường lớn ở kiếp trước, bỗng trông thấy "nàng" thật xinh đẹp, ánh mắt bất giác dán chặt vào nàng. Nhưng nào ngờ, nàng lại nổi giận quay đầu mắng thẳng một câu: "Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ sao, đồ lưu manh?" Chính vì thế, hai người mới quen biết nhau.
Quân Tà là một đời Sát Thủ, nên vẫn luôn cẩn thận ẩn giấu mọi việc về bản thân. Nay ở thế giới này, gặp lại cảnh tượng quen thuộc, trong lòng hắn không khỏi có chút bồi hồi. Quân Tà giờ đây cứ như đang quay ngược bánh xe lịch sử, nội tâm tràn ngập ấm áp. Lại trông thấy thiếu nữ ấy, hắn bỗng nảy sinh một cảm giác thân thiết thật khó lý giải. Hắn mỉm cười hỏi:– Vị cô nương này, dường như chúng ta từng gặp mặt ở đâu đó rồi thì phải? Ta thấy nàng thật quen mắt.
Thiếu nữ kia trừng mắt:– Phì! Bổn cô nương đối với cái kẻ bại hoại như ngươi cũng thật quen mắt. Quân Tam Thiếu, hôm nay ngươi muốn giở trò gì mới đây? Giả vờ lần đầu gặp mặt sao?
Ối! Thì ra đã quen biết từ trước? Quân Tà nhanh chóng lục tìm ký ức về nữ nhân điêu ngoa này, sau đó cười gượng gạo:– Thật là hữu duyên. Thì ra chúng ta đã sớm quen biết, Độc Cô tiểu thư.
Hữu duyên? Hắn đang nói cái gì thế này?
Độc Cô tiểu thư trừng mắt nhìn hắn, còn thiếu nữ đi theo sau nàng thì bật cười lớn. Lúc này, Đường Nguyên thấy Quân Tà không đi theo, liền quay đầu lại, vừa vặn nghe được lời Quân Tà nói, không khỏi bội phục sát đất. Thì ra Quân Tà có thể kéo gần quan hệ với mỹ nữ điêu luyện đến vậy. Tuy nhiên, điều khiến Đường Nguyên phục nhất chính là Quân Tà lại dám nói lời đó với Độc Cô Tiểu Nghệ, kẻ nổi tiếng điêu ngoa nhất kinh thành. E rằng, toàn bộ Thiên Hương Thành này khó tìm được mấy người có gan như hắn.
Thiếu nữ kia trừng mắt nhìn Quân Tà, đôi mắt dần dần hiện lên hung quang:– Quân Mạc Tà. Bị đánh một lần còn chưa chừa hay sao? Vừa đúng lúc tâm tình Bổn cô nương không tốt, tiện tay giúp ngươi "xoa bóp" gân cốt một chút.
Quân Tà sững người, mãi đến lúc này mới chợt nhớ ra rằng Độc Cô Tiểu Nghệ chính là người mà Quân Mạc Tà sợ hãi nhất. Hình như đã từng làm chuyện gì đó bị Độc Cô Tiểu Nghệ hành hung một trận, hơn nửa tháng sau không thể xuống giường.– Độc Cô tiểu thư lâu ngày không gặp… Ờm… Ý ta là… Khụ khụ… Tiểu đệ còn có việc, xin cáo từ trước. Hẹn gặp lại.
Quân Tà xoay người toan bỏ đi. Nhìn cây ớt nhỏ này đang giương nanh múa vuốt muốn xông lên đánh, hắn liền hiểu rõ. Trong trí nhớ của Quân Mạc Tà, cây ớt nhỏ này không lớn lắm nhưng thủ đoạn lại cao minh. Dù có thêm mấy Quân Mạc Tà nữa cũng không phải đối thủ của nàng. Quân Tà đương nhiên không sợ hãi, nhưng hiện tại chưa phải lúc bại lộ thực lực, nên hắn quyết định làm rùa rụt cổ cho chắc. Hừm. Đại trượng phu không chấp nữ nhân.– Đứng lại cho Bổn cô nương!
Độc Cô Tiểu Nghệ ngẩng mặt, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, liếc Quân Tà:– Các ngươi muốn đi đâu? Lại đi làm chuyện xấu gì nữa phải không? Ta nói cho Quân Mạc Tà ngươi biết, đã gặp Bổn cô nương rồi thì ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, chờ ta giải tỏa hết cục tức này, rồi ngươi muốn lăn đi đâu thì lăn.
Trên mặt Đường Nguyên mồ hôi túa ra như tắm, dậm chân thùm thụp, trong lòng kêu khổ không thôi: "Ta chửi mười tám đời tổ tông Quân Tà nhà ngươi. Vị Nãi Nãi này còn muốn trốn không kịp, mà ngươi còn dám chọc vào? Bộ dạng xinh đẹp đó quan trọng hơn cái mạng nhỏ của bản thân ngươi hay sao?"
Nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ này đang bày ra bộ dáng ương ngạnh kiêu ngạo, khiến Quân Tà nảy ra một chủ ý trong đầu:– Độc Cô tiểu thư. Nơi chúng ta muốn đi… Khụ khụ… Nơi này đối với các nữ nhi không thích hợp cho lắm…– Chẳng lẽ các ngươi muốn đi Kỹ Viện?
Ta bó tay! Quả nhiên là bạo dạn. Ngay cả từ ngữ như vậy cũng dám thốt ra. Độc Cô Tiểu Nghệ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn hai người bọn họ:– Hạ lưu, vô sỉ.– Ai nói chúng ta đi Kỹ Viện? Nàng nghĩ ai cũng suy nghĩ như nàng hay sao?
Quân Tà tức giận đến đỏ mặt, như thể bị hàm oan tột độ:– Chẳng qua chúng ta đi Thiên Kim Đường đánh bạc mà thôi… Ách!
Dường như phát hiện mình lỡ lời, Quân Tà vội vàng im bặt.– Thiên Kim Đường? Đánh bạc?
Nghe Quân Tà nói những từ lạ lẫm mà bản thân nàng chưa từng biết, khiến nàng càng thêm phẫn nộ, nhưng khi nghe được câu sau, hai mắt Độc Cô Tiểu Nghệ lại sáng rực lên. Sau đó híp mắt, nhe răng nói:– Ta chưa từng đến đó. Dẫn ta đi!
Khẩu khí như ra lệnh, không thể cãi lại. Thật sự khiến người ta phải bội phục.– Tiểu thư…
Thiếu nữ đứng bên cạnh hiển nhiên là thị nữ của nàng, sợ hãi kéo tay áo nàng, muốn ngăn cản. Điều này đương nhiên là hợp tình hợp lý. Nơi mà hai vị đại Công Tử Bột danh tiếng xấu xa nhiều hơn tốt đẹp của Thiên Hương Thành muốn đi thì chẳng phải nơi tốt lành gì cho cam. Tiểu thư nhà mình vốn là Danh Môn Thiên Kim, sao có thể đi cùng bọn họ được.
Độc Cô Tiểu Nghệ không thèm để ý, kích động nói:– Yên tâm. Hai ca ca của ta ngày nào cũng tới Thiên Kim Đường. Bổn cô nương vẫn luôn cho rằng đây là chỗ đặc biệt, nên lần này phải đến "chơi" cho biết!
Nói xong, nàng kéo tai Quân Tà:– Mau dẫn ta đi. Chỉ cần ngươi dẫn ta đi, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Quân Tà muốn tránh thoát thì rất dễ, nhưng trong lòng vừa động liền không tránh. Hắn lại còn cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ, để nàng nắm lỗ tai kéo về phía trước.
Tám tên thị vệ phía sau cười khổ. Thoáng nhìn qua tám gã thị vệ đi sau Độc Cô Tiểu Nghệ, thấy họ thật hợp ý. Sao lại không hợp ý được? Bởi vì tình cảnh của mười sáu người này đều như nhau cả. Đi theo cái tên ác bá công tử như Quân Tà đương nhiên trong lòng đều có ấm ức. Mà đi theo Độc Cô Tiểu Nghệ cũng chưa chắc dễ chịu hơn là bao. Ai ai cũng đầy bụng uất ức, nên dễ dàng thân mật với nhau.
Đường Nguyên thở dài không ngớt. Sao lại xui xẻo đến mức đi nửa đường lại gặp phải con cọp cái này chứ? Nếu Giấy Thế Chấp của ta bị nàng thấy được thì… Đường Nguyên sợ đến mức muốn tè ra quần. Nếu cô ả này mà biết được, hắn dám chắc chỉ trong nửa ngày, mọi chuyện đã truyền khắp Đế Đô. Trong vòng hai ngày, ngay cả vua các nước láng giềng cũng sẽ biết. Như vậy, ta tự sát còn dễ chịu hơn.
Đoàn người chậm rãi bước vào Thiên Lý Phiêu Hương Lầu, sau đó xuyên qua Thính Viện, rồi đến Hậu Viện. Đường Nguyên vội vàng đến mức không thể chờ đợi, chạy vào quát to:– Quân Tam Thiếu Gia đã đến đây rồi! Nhanh trả lại vật kia cho ta!
Một tiếng cười đắc ý vang vọng, sau đó trước cửa xuất hiện sáu thanh niên. Vừa xuất hiện, còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Độc Cô Tiểu Nghệ đang nắm lỗ tai Quân Tà, khiến sắc mặt bọn họ tức thì tái mét như tro tàn.
Hiện tại có hai thế lực đang duy trì thế trung lập giữa các hoàng tử: Độc Cô gia và Quân gia. Hai thế lực này đều giữ địa vị vô cùng quan trọng trong triều đình. Mà Độc Cô Tiểu Nghệ chính là viên ngọc quý duy nhất của Độc Cô Thế Gia. Độc Cô Thế Gia 'Dương thịnh âm suy', có tới bảy đứa con trai nhưng chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối này. Vật càng hiếm càng quý, nên Độc Cô Tiểu Nghệ được tất cả mọi người xem là bảo bối cực kỳ trân quý. Nàng kiêu căng từ nhỏ, nhưng Thiên Phú lại cao vô cùng. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Huyền Khí Tu Vi cũng có chút thành tựu, thêm vào đó tinh thần Chính Nghĩa, nên ở Thiên Hương Thành có thể nói là thanh danh vang xa, được mọi người gọi là "Khắc tinh của Lưu Manh". Tám tên công tử Lưu Manh, tính cả Quân Tà đang có mặt ở đây, thì ai cũng đã từng nếm trải đau khổ từ nàng rồi.
Nói đến Lão Gia Tử Độc Cô Khiếu Thiên của Độc Cô Gia, ông là một Siêu Cấp Huyền Khí Cao Thủ. Nghe nói ông đã đạt đến Thiên Cấp. Là người duy nhất trong Đế Đô dám gọi Quân Chiến Thiên là lão gia hỏa. Hai người này có chức vị tương đương, đều là Đại Công Tước của đế quốc. Còn phụ thân Độc Cô Vô Địch và ba vị thúc thúc của nàng đều là Đại Tướng Quân của đế quốc. Bảy người ca ca ruột đều nhậm chức ở Quân Bộ. Có thể nói là quyền thế hiển hách. Theo tình thế hiện tại, chỉ có Quân gia mới có thể tranh đấu với Độc Cô gia.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà