Dịch Giả: Hoả Phụng Thần
Đầu phố, mưa như trút nước, từng vệt máu tươi dần tan loang, chỉ còn lại sáu thi thể lặng lẽ nằm đó. Trong số đó, một thi thể hai mắt trợn trừng, oán hận nhìn trời, thần sắc đầy vẻ không cam lòng...
Quân Tà liếc nhìn quanh quất, sau đó cẩn thận quay người, hướng về Quân gia mà rảo bước. Mưa vẫn trút ào ào, Quân Tà ung dung lạnh lùng cất bước, không cần che giấu vết máu trên mặt. Dù không cần rửa cũng chỉ hiện một màu nâu sẫm, ai hay đó là vết máu của sáu thi thể. Hơn nữa, với thực lực hiện tại của Quân Tà, tuyệt đối không ai tin hắn có thể đối phó được một Ngân Phẩm cùng năm Cửu Phẩm Huyền Giai cao thủ.
Ngay lúc Quân Tà sắp bước vào đại môn Quân gia, một thân ảnh cao lớn xuyên mưa lao vút tới như hỏa tiễn, vừa lướt mắt qua sáu thi thể nằm rải rác đã vô cùng chấn động. Kẻ đó lập tức lao tới, khẽ đặt tay lên sáu thi thể một lượt, không phát hiện được gì, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm đến cực điểm.
Người này đeo một chiếc mặt nạ kỳ dị khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo, thế nhưng nhất cử nhất động lại vô cùng tiêu sái, tự tại.
Một tiếng "Sưu!", mang theo kim quang rực rỡ, hắn lao thẳng lên một đại thụ cao hơn năm trượng, một cú nhảy đã đứng vững trên ngọn cây, mắt nhìn bao quát bốn phía. Hai lần nhảy không chút nặng nề, tựa như không hao phí chút khí lực nào. Kim quang khẽ chớp động, rõ ràng là một Kim Phẩm cao thủ. Ánh mắt như tia chớp xuyên qua màn mưa, hướng bốn phía cẩn thận điều tra một lượt, sau đó liền từ trên cây nhảy xuống, dưới màn mưa giàn giụa lần nữa lục soát sáu thi thể, rồi theo những vệt máu loang lổ trên đất mà từng bước lần theo. Nhưng rõ ràng là bước từng bước một, không ngờ lại nhanh hơn cả cao thủ toàn lực thi triển khinh công đào tẩu. Phương hướng kia, cũng chính là phương hướng Quân Tà đã rời đi. Kẻ này không ngờ tâm tư tinh tế đến thế, trong màn mưa này lại chỉ cần thoáng nhìn đã tìm ra phương hướng chính xác. Hắn lần theo dấu vết, đi vài vòng liền đột nhiên dừng lại, thấp giọng mắng thầm. Thì ra, theo dấu vết Quân Tà để lại, đi vừa vặn thành một vòng tròn, vì Kim Phẩm cao thủ thần bí này theo dấu một hồi, lại phát hiện mình trở về điểm xuất phát ban đầu...
- Rốt cuộc là kẻ nào? Là kẻ nào? Tâm tư thật thâm độc!
Kẻ đó thấp giọng tự lẩm bẩm, ngửa đầu lên trời, xuất thần trầm tư. Rốt cuộc là ai phá hỏng bố cục của ta? Là ai mà có thể nắm bắt thời cơ chuẩn xác, không sai lệch chút nào? Rốt cuộc là ai hiểu rõ kế hoạch của mình, biết được hành tung của mình? Lần hành động này hoàn toàn là bất ngờ, ngay cả bản thân ta trước đó cũng không hề hay biết, thậm chí trận mưa to này cũng là đột nhiên đổ xuống. Như vậy, vấn đề rõ ràng không phải là có người biết được ta sẽ làm chuyện này, nhưng rốt cuộc là sai ở điểm nào? Chẳng lẽ là… Thần bí nhân khổ sở trầm tư, nghĩ đến mọi ngóc ngách, thậm chí từng hoài nghi trong lòng đều lần lượt hiện lên.
Người này tâm cơ vốn thâm trầm, mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay, phải sắp xếp ổn thỏa rồi mới hành động, tâm tư cẩn mật đến mức cực điểm. Chuyện giống như hôm nay, có đánh chết hắn cũng không thể tin trên đời có chuyện trùng hợp như thế. Cho nên, ngay từ đầu, hắn đã hình thành lối suy nghĩ theo tâm lý bình thường, nhận định đây là một người, một tổ chức hoặc một gia tộc nào đó tiến hành âm mưu, hành động nhắm vào mình hoặc gia tộc của mình.
Từ điểm xuất phát này mà dẫn đến việc hắn cách xa sự thật cả vạn dặm. Kẻ này tuyệt đối không nghĩ tới chuyện này kỳ thực chỉ là sự trùng hợp. Một sự trùng hợp vô cùng thú vị.
Nếu tên Ngân Phẩm cao thủ kia không phát hiện ra Quân Tà, với thực lực chưa đủ, Quân Tà tất nhiên sẽ không tùy tiện gây thù chuốc oán. Nếu Ngân Phẩm cao thủ đó phát hiện không phải Quân Tà mà chỉ là một người bình thường, thì cũng có thể bình yên mang món đồ về. Thậm chí, nếu kẻ này đến sớm một chút, với thực lực hiện tại của Quân Tà, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn…
Ngoại trừ tất cả những chuyện trùng hợp thì sự việc hôm nay quả thực rất đặc biệt, chuyện đời thật khó nói. Quân Tà dù trùng hợp cầm đi một vật quan trọng, nhưng chính bản thân hắn cũng không hề biết món đồ này có tác dụng gì.
Lần này Quân Tà ra ngoài cũng là một sự trùng hợp. Gần đến tiết Trung Thu, một cơn mưa bất chợt liền khơi dậy nỗi nhớ quê hương trong lòng hắn. Thế nhưng ở dị thế này, hắn lại chẳng thể tìm được ai để thổ lộ nỗi lòng. Dù muốn tìm một quán bar như kiếp trước cũng không có, ở nhà tinh thần sa sút lại càng không thích hợp, hơn nữa, Quân Tà cũng không muốn ai thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Vì thế, hắn liền ra ngoài định mượn rượu giải sầu, nào ngờ bị tên trung niên nhân kia nói vài câu làm phá hỏng tâm tình, rượu lại càng khó nuốt, cuối cùng không thể uống thêm, đành nói vài lời khách sáo rồi bỏ đi.
Tâm tình phiền muộn, Quân Tà cứ thế lang thang trên đường phố, tựa hồ cảm thấy đi dưới màn mưa lớn như thế lòng sẽ thoải mái hơn phần nào. Sau đó, cũng rất "trùng hợp" gặp phải chuyện trước mắt này.
Bao nhiêu sự trùng hợp như vậy, cuối cùng lại đưa Quân Tà gặp được đám người trộm đồ của Đường gia, cơ duyên xảo hợp nghe lén được cuộc nói chuyện của bọn chúng.
Thực lực hiện tại của Quân Tà còn chưa cao, cũng chưa có kế hoạch gì lớn. Dù sao đối với Đường gia, Quân Tà cũng không có quá nhiều hảo cảm. Đường gia mất cái gì thì liên quan gì đến hắn chứ, hắn cũng không hề bận tâm, lại càng không quan tâm đến chuyện không phải của mình.
Nhưng không ngờ mấy tên đang như chó hoang kia lại phát hiện ra hắn, điều này khiến Quân Tà muốn thoái lui cũng không được. Hơn nữa, thực lực của đám người kia đều cao hơn Quân Tà, hắn muốn chạy trốn cũng rất khó. Không còn cách nào, Quân Tà đành phải dùng sở trường ám khí của mình, lợi dụng thiên thời giúp sức, thi triển quỷ mưu, tiêu diệt đám người này. Nếu đã giết hết, Quân Tà cũng không ngại tiện tay lấy đi món đồ này. Kết quả là, món đồ vốn vô cùng quan trọng với thần bí nhân, lại dưới muôn vàn trùng hợp, như vô tình rơi vào tay Quân Tà. Nhiều chuyện như thế, nếu xét riêng từng việc thì chẳng đáng chú ý, nhưng khi hợp lại cùng một chỗ, sự trùng hợp lại khiến người ta kinh hãi. Kẻ được lợi cũng không biết vì sao lại thế này, còn kẻ phá hỏng việc có chết cũng không hiểu vì sao. Nhiều sự trùng hợp như vậy, thật đúng là như ma xui quỷ khiến, ngay cả Lão Thiên Gia cũng ban xuống một trận mưa lớn trợ giúp. Chuyện này thật không thể không nói là Thiên Ý, hoặc do ông trời cố ý thúc đẩy "trùng hợp!"
Thần bí nhân thấy việc đã đến nước này, đang chuẩn bị ly khai thì bất thình lình nghe tiếng người ồn ào, đang xông loạn tới. Thị vệ Đường gia xuất động quy mô lớn, truy tìm về phía này. Hắn không khỏi thở dài một tiếng, kim quang chớp động, "Ba ba ba"… sáu âm thanh vang lên liên tục, đầu sáu thi thể đang nằm trên mặt đất liền vỡ toác ra, óc bắn tung tóe, không thể nhận ra mặt nữa. Hắn phất tay áo một cái, một tiếng "Sưu!" liền biến mất vào màn mưa, không còn tăm hơi. Đợi đến lúc người của Đường gia đến đầu phố thì chỉ còn chứng kiến sáu thi thể đầu óc bẹp dí, mà người cần tìm, đã sớm biến mất vô tung vô ảnh…
Quân Tà không hề biết mình trong lúc vô tình đã phá đi một kế hoạch trọng yếu của kẻ địch lớn nhất của Quân gia, hơn nữa còn tiện tay đem "trân bảo" gì đó của người về. Thậm chí hắn còn thấy thật là ủy khuất: "Vốn ta cũng chỉ muốn đi dưới mưa, nhớ nhà, hưởng thụ một chút nỗi cô tịch nhớ quê hương, lại bị mấy tên chết tiệt này phá hỏng không khí! Thật đúng là buồn bực…"
Thật sự là trăm sự không thuận mà, mượn rượu tiêu sầu, gặp được một quán có vẻ nhìn được, chờ người ta đưa ra rượu được xem là "tuyệt thế hảo tửu" cuối cùng là chẳng nuốt nổi. Đi ra cửa lại gặp mưa lớn, đã thế lại còn phải giết người…
Con bà nó! Vận khí cũng thật là… Quân Tà ngửa mặt lên trời thở dài, sờ sờ gói nhỏ trong ngực, từng bước tiến vào đại môn Quân gia.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thương Nguyên Đồ (Dịch)