Logo
Trang chủ
Chương 47: Một Bãi Thủy Mũi Gây Ra Huyết Án

Chương 47: Một Bãi Thủy Mũi Gây Ra Huyết Án

Đọc to

Dịch Giả: Noland.

— Ai? Kẻ nào vừa ném nước mũi? Mau cút ra đây cho lão tử! Để xem lão tử có **Tru Diệt Cửu Tộc** nhà ngươi không!

Một thanh âm sắc nhọn, mang theo sự tức giận tột độ, vang lên cùng với tiếng thở hổn hển. Quân Tà quay đầu nhìn lại, thấy trên đầu cầu thang, một gã thanh niên vận áo lụa xanh lòe loẹt, tay trái ôm một nữ tử xinh đẹp mặt mày trát đầy son phấn. Lúc này, gã thanh niên đang vô cùng giận dữ, nửa mặt phải của hắn dính một bãi nước mũi nhầy nhụa, còn đang luống cuống lau chùi. Đây chính là "kiệt tác" của Đường bàn tử Đường Nguyên.

Đường Nguyên ngồi quay lưng về phía cầu thang, tiện tay rảy bãi nước mũi bay đi. Thường ngày, hắn hiếm khi rảy trúng ai, càng hiếm khi trúng mặt người khác. Nhưng thật trùng hợp, khi Đường Nguyên vung tay thì cũng vừa lúc gã thanh niên kia đang mải du hí trên đôi gò bồng đảo cao vút của nữ tử, vừa xoa nắn vừa hưởng thụ cái khoái cảm tê tái, chẳng thèm để ai vào mắt, bước lên lầu. Đầu hắn vừa ló ra khỏi cầu thang thì lập tức đón nhận "tác phẩm" của Đường Nguyên, tà tà vẽ một đường cung tuyệt đẹp bay tới. Chỉ tiếc là trình độ "quay lưng ném" của tên mập vẫn chưa đạt đến mức **Lô Hỏa Thuần Thanh**, nên bãi nước mũi mới đập bộp một tiếng lên mặt hắn, chứ nếu không, e là một phát trúng đích lọt thẳng vào miệng hắn luôn rồi. Quân Tà trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm một hồi lâu sau mới cười phá lên. Vừa ôm bụng cười vừa lắc lắc ngón tay chỉ Đường Nguyên, ra vẻ sùng bái:

— Mập à, cú ném của ngươi, ta thật sự xin chịu thua, bội phục, bội phục… Ha ha!

Đường Nguyên cũng trợn mắt há hốc mồm một lát rồi cười khổ:

— Làm gì phải đến mức chịu thua. Mẹ kiếp, vận khí của tên này đúng là dẫm phải bãi phân chó hề hề…

Nói đi thì cũng phải nói lại, cả Thiên Hương thành có một vài công tử nổi danh ngỗ ngược, Đường Nguyên và Quân Tà cũng chỉ biết vài tên "có tiếng". Nhìn gã thanh niên phục sức lòe loẹt, mặt mày hống hách kiêu ngạo như thế, chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nhưng cả hai bọn họ, ta nhìn ngươi, ngươi hỏi ta, đều không nhận ra hắn là ai, thì dĩ nhiên cái tên có phong thái như con công này chỉ là thứ **Vô Danh Tiểu Tốt**. Mà cái thứ vô danh tiểu tốt này vừa bị rảy nước mũi lên mặt liền phun ra mấy câu lời lẽ lỗ mãng, lại gặp đúng Quân Tà và Đường Nguyên, hai vị công tử quần là áo lụa nổi tiếng nhất kinh thành. Có thể nói, gã thanh niên này đen hơn cả phân chó, sáng nay bước ra ngõ gặp trúng bà bầu.

Hai người đang cười nói khiến tên thanh niên kia chú ý sang bên này, hắn buông nữ tử ra, hùng hổ đi tới, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận, chỉ thẳng mặt Đường Nguyên quát lớn:

— Tổ bà ngươi, thằng mập kia, ngươi muốn chết à! Còn ngươi nữa, tên mặt trắng kia, cười cái con mẹ gì!

Sắc mặt Quân Tà lập tức tối sầm lại, vốn còn định khuyên Đường Nguyên không cần phải ra tay giết người, dù sao lỗi cũng là do tên mập. Nhưng nghe tên kia chửi xong, hắn chỉ cười cười rồi ngồi xuống. Con bà nó, ngươi chết chắc rồi. Đường Nguyên vốn chẳng phải **Thiện Nam Tín Nữ** gì, lại đang buồn bực trong lòng, rất cần một chỗ để trút giận. Vừa nghe những lời này, hắn lập tức **Nổi Trận Lôi Đình**, thân thể tròn vo như trái bóng chuyền, bị người ta vỗ thật mạnh, nhảy bắn lên, nện ra một chưởng. Tay phải của hắn giống như một cú nựng yêu của Gấu mẹ vĩ đại, vỗ thẳng lên má trái của tên kia, nghe cái bốp.

Tên thanh niên kia tuyệt đối không thể ngờ Đường Nguyên vốn sai rành rành ra đấy, bỗng hung hãn ra tay, chẳng nói chẳng rằng một tiếng nào. Dã man như vậy thật là **Thế Gian** hiếm thấy. Thân thể hắn vốn hư yếu, làm sao chịu nổi đòn, ăn một tát là chân tay múa loạn xạ như bắt bướm, loạng choạng hai vòng rồi nện mông đánh phịch xuống đất. Chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước mắt sao bay đầy trời như đom đóm đêm hè, đầu nghiêng sang một bên, miệng hé ra phì một tiếng, một ngụm máu tanh phun ra có lẫn ba bốn cái răng trắng toát. Đường Nguyên mặt mày hung tợn, vọt đến, lấy thân hình nặng gần bốn trăm cân đè tên kia đến nỗi muốn tắt thở, trái một chỏ, phải một quyền, nện tới tấp lên mặt tên kia, vừa đánh vừa mắng:

— Mập cái mụ nội nhà ngươi! Tâm tình lão tử đang không được tốt, ngươi còn dám trước mặt lão tử sủa gâu gâu. Lão tử rảy nước mũi lên mặt ngươi là cho ngươi thể diện rồi, còn dám chửi lão tử. Hôm nay không đánh chết tên **Vương Bát Đản** nhà ngươi thì thà đi xin lỗi tiểu đệ đệ còn hơn!

Một chữ một phát, một chữ một quyền, đánh có tiết tấu, có biên độ. Nhất thời tạo ra một tràng thanh âm thảm thiết như giết heo. Bỗng nghe một tiếng "rắc", hóa ra xương đùi tên kia chịu không nổi sức nặng của Đường Nguyên nên đã gãy ngang. Hắn tru lên thảm thiết, thân thể duỗi thẳng, đầu nghẹo sang một bên, **Hôn Mê Bất Tỉnh**. Đến lúc này, cô ả õng ẹo đi cùng hắn mới choàng tỉnh, rú lên kinh hoàng, giọng cao vút như sói đêm trăng, chí ít cũng ngang ngửa còi xe cứu hỏa ở **Tiền Thế**.

— Im ngay!

Đường Nguyên mặt mày hung dữ, trợn mắt gầm lên. Cô ả giật mình im bặt trong giây lát rồi lại hét lên một tiếng chói lói, cắm đầu lao xuống lầu. Chỉ nghe tiếng "ầm" vang lên, rung rinh cả sàn nhà, chắc là cô ả sợ quá, đi không kịp nên lăn xuống cầu thang như quả bóng cao su.

— Được rồi, được rồi! Bớt giận đi, ngươi mà đánh nữa là hắn chết thật đấy!

Quân Tà cau mày, cảm thấy hôm nay gặp những chuyện không đâu vào đâu cả.

— Đánh chết hắn thì sao chứ? Ai? Ai dám tìm lão tử tính sổ chứ?

Đường Nguyên tàn nhẫn nện thêm hai quyền rồi mới thở hổn hển đứng lên. Đánh người cũng rất tốn sức đó, Đường Đại Thiếu mệt đến phờ người, liếc mắt nói:

— Khắp kinh thành này, người mà Đường Nguyên ta không dám đánh cũng chẳng có mấy ai đâu.

— Ồ, hình như tên này còn có kẻ chống lưng đấy.

Quân Tà hất cằm ra hiệu. Bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập vang lên từng đợt, chứng tỏ có không ít người đang vội vã chạy tới.

Đường Nguyên bĩu môi khinh thường:

— Cái thứ ruồi nhặng mà ta và ngươi đều không biết thì lấy quái đâu ra chỗ dựa? Đồ cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương. Cho dù **Tổ Sư Gia** hắn có tới đây, một ngón tay của **Bản Thiếu Gia** cũng đủ sức búng tổ tông nhà hắn về trời.

— Hai tên **Ác Đồ** đang ở trên lầu. Tần… Tần công tử cũng đang ở đó!

Dưới lầu, thanh âm hoảng loạn của nữ nhân lúc nãy vọng đến. Tiếp theo đó là tiếng binh khí rút khỏi vỏ nghe xoàn xoạt, tiếng sắt thép va chạm vào nhau. Rồi tiếng bước chân lên cầu thang vang lên. Chỉ trong chốc lát, năm sáu đại hán vẻ mặt lạnh lùng đã đứng trước mặt Đường Nguyên và Quân Tà. Nhìn thấy gã thanh niên đang nằm sóng soài máu me bê bết, sắc mặt bọn họ không kìm được sự giận dữ. Trong đó, có một người khá giống tên thanh niên, mặt chữ điền, râu quai nón, **Phẫn Nộ** đến mức hai mắt muốn phun lửa, vung tay lên quát:

— Còn đứng đần ra đấy làm gì? Qua đỡ thiếu gia dậy, rồi đem hai tên tiểu tử **To Gan Lớn Mật** này bắt lại cho ta!

Bốn gã đại hán ứng tiếng tuân lệnh, từng bước tiến đến, ra vẻ muốn động thủ. Bên cạnh bọn họ còn vài tên mặc trang phục **Bộ Khoái**, nghe vậy cười xun xoe nói:

— Tần Bang chủ, ngài cứ để việc này cho chúng ta lo liệu? Chúng ta tất nhiên…

— Phì, thối lắm. Con ta bị đánh tơi tả như vậy mà để cho các ngươi xử lý? Hai cái tên **Vương Bát Đản** này, hôm nay ta phải mang đi. Không chừa một tên nào. Ta muốn xem thử, tại Túy Tiên Lâu ở Bắc thành này, tên vương bát đản nào dám động đến con trai của Tần Hổ ta!

Người nọ giận tím mặt. Vị bộ khoái định vuốt mông ngựa ai dè thành mò *** ngựa, thần tình xấu hổ, không nói gì thêm. Người đang kêu gào báo thù này chính là Bang chủ Bắc Thành Bang Tần Hổ, một trong Sáu Đại Bang Phái. Còn gã thanh niên đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất là con trai độc nhất của Tần Hổ, Tần Tiểu Bảo, cũng có thể miễn cưỡng xem là một tên công tử quần là áo lụa.

— Con của ngươi thì ngoan lắm nhỉ?

Quân Tà lạnh lùng nhìn hắn, nhìn bộ dạng ương ngạnh, giận dữ của hắn, phất tay áo nói:

— Con của ngươi có thể động, còn người khác thì không à? Chắc lẽ **Bách Tính Bình Dân** như chúng ta thì phải để mặc cho đứa con bảo bối của ngươi khi dễ phải không?

Tần Tiểu Bảo cũng có thể được xem là một **Công Tử Bột**, nhưng hôm nay chính là ngày đen đủi nhất của cuộc đời hắn. Đụng phải hai vị đại công tử quần là áo lụa có lai lịch, hơn nữa một người đang có nhu cầu cấp thiết để giải tỏa cơn tức giận, thì khác gì con thỏ lao thẳng vào miệng hổ đói, sói khát đâu chứ. Đúng là **Tạo Hóa Trêu Ngươi**.

— Ha ha ha, con trai của Tần Hổ ta, ai dám động? Kẻ nào động đến hắn, ta giết cả **Cửu Tộc** nhà tên đó!

Vừa nghe Quân Tà xưng là **Bách Tính Bình Dân**, trong lòng Tần Hổ đã có chủ định, hắn hung tợn nhìn Quân Tà:

— Tên mặt trắng kia, các ngươi đánh con ta như vậy, chắc là chán sống rồi hả?

**Dị Thế Tà Quân****Tác Giả**: Phong Lăng Thiên Hạ**Quyển 1**: Tà Quân Vấn Thế

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Tối Cường Tông (Dịch)
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN