Logo
Trang chủ
Chương 104

Chương 104

Đọc to

Đi hết đường quốc lộ, bây giờ đến đoạn đường đất đầy gian nan. Đúng như tên gọi, đường toàn đất bùn rất khó đi, chỉ hợp với xe thôi sơ. Nhiều đoạn tôi phải nhảy xuống đẩy đít xe cho bác xe ôm. Hết đoạn đường đất khó đi thì lại đến đoạn đường nhiều cỏ, nhiều đến nỗi bác xe ôm không dám đi nhanh, sợ phi xuống ruộng lúc nào không hay.

- Còn xa không cậu? Đường khó đi quá!

- Còn một đoạn nữa thôi bác ạ!

- Vậy… cậu chịu khó đi bộ nhé! Nói thật tôi không thể đi được nữa, hại xe lắm.

- Vâng! Thế cũng được. À tí nữa cháu về bác quay lại đón cháu nhé!

- Thôi thôi, tôi không dám đi nữa đâu.

- Cháu trả bác gấp đôi tiền.

-… Thôi được rồi. Thấy cậu hiền lành ngoan ngoãn, tôi chịu khổ một tí cũng được. Mà cậu đi vào trong đấy lâu không?

- Cháu cũng không biết nữa... À cháu cho bác số điện thoại, có gì khi nào về cháu điện cho bác.

- Thế cũng được…

Nhìn bác xe ôm khuất dần, tôi mới quay người bước thật chậm đến nơi chị yên nghỉ. Quang cảnh đó bao năm vẫn thế, vẫn lạnh lẽo và hoang vu, làm người ta lạnh sống lưng khi nghĩ về những gì đã qua.

Cũng không khó để tôi tìm được mộ chị. Đứng bên mộ, tôi không thể kìm được nước mắt. Ngày ấy, chính tại nơi này, tôi vẫn là một đứa trẻ con ngây ngô, chưa biết gì nhiều đến sự đau khổ của chết chóc. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh của mẹ ngày hôm ấy. Ngày ấy bầu trời âm u, không mưa cũng không nắng. Mẹ tôi ngất lên ngất xuống, đòi xuống chung với chị khi mọi người đưa chị về nơi yên nghỉ cuối cùng. Thấy mẹ như vậy, tôi cũng khóc òa lên. Mẹ ngất, một số người đưa mẹ đi bệnh viện. Còn tôi, tôi vẫn ở lại bên chị. Và khi cái hộp đựng chị được đưa xuống một cái hố sâu, mọi người ai cũng cầm trên tay một cục đất để vứt xuống. Tôi cũng ngây ngô bắt chước mọi người, cầm một cục đất nhỏ vứt xuống. Lúc đấy tôi không hiểu làm như vậy để làm gì, nhưng giờ đây khi đã trưởng thành, tôi mới hiểu được ý nghĩa của việc làm đó…

… Mộ chị nhiều cỏ dại quá, nhiều tới mức không ai nhận ra đây là nơi yên nghỉ của một người đã mất. Tấm bia khắc tên chị không biết do ai dẫm đạp hay do mưa gió mà không còn đứng vững trước mộ chị nữa. Tôi thề sau này khi trưởng thành, dù thành đạt hay không, tôi cũng phải chuyển chị đến một nơi khang trang hơn. Chị nằm yên nghỉ ở đây, tôi thấy xót quá. Tôi và gia đình được ở trong căn nhà rộng lớn, còn chị… Chị… Hức… Hức… Vừa khóc, tôi vừa dọn đám cỏ dại trên mộ chị. Đã lâu không có người dọn nên cỏ mọc đè lên nhau, tạo thành một mối liên kết chằng chịt. Tôi lại không đem theo dụng cụ, đành dùng chính đôi tay. Tay phải nhổ cỏ, tay trái ôm tấm bia có ghi tên chị vào lòng, ôm chặt lắm. Có những đám cỏ “xấu hổ” làm tay tôi bật máu, nhưng kệ. Đó chỉ là nỗi đau thể xác, sao sánh bằng nỗi đau trong lòng tôi được cơ chứ. Dọn xong đám cỏ dại và đặt lại tấm bia ngay ngắn thì trời cũng đã trưa, nắng bắt đầu gay gắt hơn. Tôi tiến đến trước mộ chị, quỳ hai đầu gối xuống đất:

"Chị ơi… Em phải làm sao đây? Em phải làm gì để có được tình yêu cho riêng mình đây…!"

"Đêm qua chị về thăm em, sao chị không nói gì? Hành động của chị nữa, em không hiểu."

"Em… Có nên nói hết tất cả với cô ấy không chị… Chị…"
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Khuynh Chi Hậu
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN