"Chị nói gì đi chứ… Sao bao nhiêu năm chị vẫn im lặng… Chị không thương em sao… Chị… Ơi…"
Vừa nói, tôi vừa cúi đầu trước mộ chị, hai tay liên tiếp đấm vào mộ chị. Những tia nắng chói chang vô tâm chiếu rọi xuống đầu, mồ hôi ướt một khoảng lưng. Tôi bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, vì nắng và vì cả đêm qua nằm phơi thân trên sân thượng, sáng nay lại chưa có gì vào bụng. Bụng đói, chân tay bủn rủn, tôi xỉu trên mộ chị lúc nào không hay.
… Khi mở mắt ra, những tia nắng xuyên qua nóc một cái chòi lợp bằng cành dừa khô chiếu vào mắt. Tôi nhìn dáo dác, thấy bên cạnh tấm phản mà tôi đang nằm có một người đàn ông tóc đã bạc trắng.
- Tỉnh rồi hả cậu bé? – chủ nhân cái chòi hỏi tôi.
- Dạ… Mà sao cháu lại nằm ở đây? Cháu nhớ là cháu nằm ở…
- Tôi mà không bế cậu vào, chắc giờ cậu đã xuống mồ ngủ với cái mộ đó từ lâu rồi!
- Cháu… Cháu… Cảm ơn bác!
- Sao lại ngất trên mộ? Không quên được người yêu à?
- Dạ không… Đó là mộ của chị cháu…
- À… ra vậy… Tôi tưởng cậu không quên được cô gái nào, ra đó khóc chứ…
Nhìn người đàn ông đáng tuổi bác tôi, tôi thấy có cảm giác thân quen từ lâu lắm rồi. Người đàn ông có gương mặt khắc khổ, đôi mắt buồn. Khi nghe bác nói "tôi tưởng cậu không quên được cô gái nào", tôi cảm thấy tủi thân kinh khủng. Và rồi tôi như một đứa trẻ con, khóc òa trước một người lạ, khóc đến nỗi nấc cả lên. Nhưng thật lạ, bác không hề bất ngờ mà còn đến bên tôi an ủi:
- Hãy khóc đi cậu bé! Khóc sẽ làm cho con người ta nhẹ nhõm hơn! Khóc xong thì kể cho tôi nghe, điều gì làm cậu bé lớn đùng thế này rồi mà khóc ngon lành như trẻ con. Có gì tôi có thể giúp được cậu thì sao…
Nghe bác nói vậy, tôi càng khóc to hơn. Giường như bao tủi nhục, kìm nén sau nhiều năm yêu đơn phương em, tôi không nói ra bằng lời được, đành trút hết lên trận khóc này vậy.
Quả thật, khóc xong tôi có một cảm giác rất nhẹ nhõm, một cảm giác tôi chưa bao giờ được biết đến khi bao năm cứ ngu muội yêu đơn phương em. Bao tủi hờn, đắng cay, giờ đã được nước mắt làm trôi hết.
- Cháu… đàn… bà… quá… phải không bác? – tôi nhìn bác vẻ mặt ngại ngùng.
- Ừm! Cũng hơi hơi! Nhưng mà không sao. Đàn ông thì cũng là người mà, cũng phải khóc để điều tiết sinh lý chứ. Mà khóc những lúc cần thiết thôi nhé, đừng lúc nào cũng khóc.
- Dạ… Vâng!
- Khóc thì cũng đã khóc rồi… Thế bây giờ cậu kể chuyện cho tôi nghe đi nào!
- À… Vâng! Bác mà không nhắc cháu xít quên.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Vật Phản Diện Hoàng Tử Ba Tuổi Rưỡi