Tôi bắt đầu kể cho bác tất cả những gì tôi và em đã trải qua. Tôi đã tự hứa với bản thân là từ lúc em lấy chồng, bao nhiêu kỷ niệm tốt và xấu về em tôi đem chôn sâu cất kín trong lòng, mãi mãi sẽ không nhớ đến em nữa. Nhưng em lấy chồng đâu có hạnh phúc… Tôi, một con người có vẻ ngoài lạnh lùng, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Bên trong con tim tôi nó lại không như vậy, nó vẫn đập vì em. Giờ đây, tôi lại kể cho một người mà tôi chưa từng quen nghe. Bao nhiêu ký ức về em lại ùa về. Tôi đã không giữ đúng lời hứa với bản thân. Nhưng vì… con tim đã phản bội tôi. Liệu đây có phải là duyên phận của tôi, cả đời này tôi sẽ không yêu ai được nữa sao? Tôi kể đến đoạn em đi lấy chồng thì thấy vẻ mặt bác hơi buồn, và mắt bác hơi đỏ. Tôi phân vân không biết có nên kể tiếp đoạn em không hạnh phúc khi đã lập gia đình hay không. Suy đi tính lại, tôi và bác không có mối quan hệ nào, nên bác cũng không đem chuyện của tôi đi kể với người khác. Nên tôi bộc bạch tất tần tật. Biết đâu bác sẽ giúp được tôi điều gì đó, vì bác là người đã từng trải, còn tôi thì mới chập chững bước vào cuộc đời đầy vất vả và gian nan. Khi tôi kể xong thì cả tôi và bác đều im lặng, không ai nói với nhau câu gì, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. Thấy không khí ngày càng trở lên căng thẳng, ngột ngạt, bác lên tiếng:
- Có lẽ tôi và cậu gặp nhau là cái duyên do ông trời sắp đặt, hai trái tim đồng cảm được gặp nhau! Hồi tầm tuổi cậu, tôi cũng có một mối tình yêu đơn phương, và rồi cô ấy cũng đi lấy chồng như Ngọc Hiếu của cậu. Tôi cũng có bản tính nhút nhát giống cậu nên không dám thổ lộ với cô ấy, và khi cô ấy đã không còn trên thế gian này nữa, thì tôi mới được tận tay mình chăm sóc cô ấy những lúc nắng mưa, ở bên cô ấy những đêm trời trở gió…
- Bác… Bác… Bác… Nói gì cơ! Không còn trên thế gian này là sao ạ!
- Chắc tôi làm cậu sợ rồi phải không! Người con gái tôi yêu đơn phương đã ra đi cùng với gia đình của cô ấy trong một trận tai nạn ô tô kinh hoàng… Và giờ đây tôi chỉ biết làm những gì tốt đẹp nhất cho người con gái đó khi người đó và tôi âm dương cách biệt!
- Thế còn gia đình bác? Họ không ngăn cản bác bỏ dở sự nghiệp để đến đây sao?
- Tôi là đứa trẻ mồ côi cha mẹ!
- Cháu… Xin lỗi đã khơi lại nỗi buồn của bác! Nhưng nếu nói về sự chung thủy trong tình yêu thì cháu còn kém bác xa!
- Cậu như vậy là chung thủy lắm rồi, người ta lấy chồng mà cậu vẫn yêu người ta mà! Về chuyện của cậu, tôi không biết nên khuyên cậu thế nào cho hợp tình hợp lý, vì trường hợp của cậu giống trường hợp của tôi. Nên tôi chỉ biết nói một câu thế này: "Hãy làm những gì trái tim mách bảo" thế thôi. Cuộc đời tôi sai lầm nối tiếp sai lầm, nên tôi không muốn ai giống tôi nữa.
- Vâng! Cháu cảm ơn bác. À bác có thể kể cho cháu nghe về câu chuyện tình của bác được không? Bác kể vắn tắt quá, nhiều đoạn cháu vẫn thắc mắc!
- Thôi cậu bé à! Tôi không muốn nhắc lại những ký ức đau buồn đó. Tôi kể có hơi vắn tắt một chút vì lúc đấy nghe cậu kể câu chuyện của cậu, tôi thấy giường như những ký ức đau buồn đó lại ùa về trong tôi nên tôi buột miệng kể thôi! Cậu thông cảm nhé…
- Dạ! Không có gì đâu bác ạ! Quả thật nói ra những ấp ủ trong lòng thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn bác à!
Nói chuyện với bác xong thì trời cũng đã xế chiều, vậy là tôi và bác nói chuyện quên cả bữa ăn trưa, quên cả cái nắng gắt xuyên qua những lỗ hổng trên cái mái chòi…
- Cũng sắp đến chiều rồi! Cậu bé ở đây ăn cơm với tôi!
- Dạ thôi bác à! Cháu phải về cho kịp giờ, cháu sợ về muộn bác tài xế không đợi cháu nữa thì chết!
- Nhà cậu cách đây xa không?
- Tầm trên 20 cây số bác ạ!
- Vậy thì tôi không giữ cậu ở đây nữa, cậu về mau kẻo muộn!
- Dạ vâng! Cháu chào bác ạ, cháu cảm ơn bác về lời khuyên!
- Không có gì! Chúng ta là những con người chung tình mà! Cố lên cậu bé! Hãy làm những gì con tim cậu bé mách bảo…
Chia tay bác, trong lòng tôi không khỏi bồi hồi xao xuyến. Hóa ra trên đời này lại có một người si tình hơn cả tôi. Người ta đã từ bỏ bao muộn phiền của xã hội để về đây chăm sóc người con gái mình đã yêu thương mà không bao giờ có thể nói được những điều ấp ủ trong lòng với cô ấy… Liệu tôi có là một phiên bản thứ hai của bác hay không thì tôi lại phải chờ xem trái tim tôi nó có điều khiển được bộ óc đầy mu muội vì em này không đã… Tiện đường tôi ghé qua mộ chị. Đứng một hồi mà tôi không nói gì, chỉ nghĩ đến những gì tối qua chị đã làm đối với tôi… Chợt có một cơn gió làm tôi lạnh buốt sống lưng, và… làm tôi tỉnh hẳn người! Phải rồi… Tôi hiểu hành động của chị là gì rồi… Hành động chị chụm tay vào trái tim, chị ngầm bảo tôi hãy làm những gì trái tim mách bảo! Đã có hai người nói với tôi như vậy, một là bác vừa mới tâm sự, hai là chị đã bao năm không về thăm tôi… Vậy thì cớ gì tôi không làm theo trái tim tôi mách bảo nữa… Ngọc Hiếu ơi… Em hãy chờ anh nhé!!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tử Xuyên