Cầm trên tay số điện thoại của D, tôi cũng phân vân có gọi hay không lắm chứ! Nếu gọi cho D rồi thì biết nói sao đây? Làm sao để dẫn dắt câu chuyện cho hợp tình hợp lý đây?... Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời... Cái tính cách ngại ngùng, nhút nhát của tôi lại bắt đầu xuất hiện khi làm một việc trọng đại của đời mình... Con tim tôi nó đập mạnh mẽ thế mà sao con người tôi lại yếu đuối trước hoàn cảnh này vậy?? Liệu tôi có còn là đàn ông theo đúng nghĩa nữa không? Rồi thì tôi cũng cố gắng chiến thắng bản thân mình bằng việc quay số gọi cho D, hỏi D về tất cả những gì tôi nghe được từ cuộc trò chuyện qua Ym! Với "Vân"...
- Alo! Ai vậy?
- Alo! Dung à, tớ đây! Cậu không nhận ra tớ sao?
- Chịu, chả biết tớ nào cả!
- Trời! Bạn bè học cùng nhau sao mà quên nhau nhanh thế! Tớ... Sơn xì đây!
- Uhm! Nghe giọng quen quen nhưng không đoán được ra ai! Sao lại gọi cho tớ vậy! Lạ lắm đó nha!
- Tớ muốn hỏi cậu một số chuyện nên mới gọi cho cậu! Tớ không làm phiền cậu chứ?
- Uhm! Thế cậu muốn hỏi chuyện gì nào! Nếu có thể trả lời tớ sẽ trả lời cậu! Ok!
- Chuyện... về... Ngọc Hiếu!
- Ngọc Hiếu thì có gì để cậu hỏi? Mà cậu hỏi gì về nó, nó có gia đình rồi mà!
- Chuyện về gia đình Hiếu đấy! Tớ nghe nói Hiếu lấy chồng rồi nhưng không hạnh phúc, nên tớ muốn có một hẹn với cậu để nghe cậu nói tất cả?
- Không! Cậu là cái quái gì nghe! Cậu nghe cho rõ đây: Hiếu nó lấy chồng sung sướng lắm, nó không mà tớ phải kể cho cậu như những gì cậu nghe được đâu!
- Tớ không tin, tớ nghe Vân kể mà, chả nhẽ cậu lại đi nói dối với Tùng (người yêu của Vân)!
- Không tin thì tùy, mà cậu là cái thá gì mà đòi hỏi, người yêu cũ thì không phải...
- Tớ... – tôi định nói là tôi yêu đơn phương Hiếu nhưng sao tôi không nói thành lời.
- Thôi nhé! Tớ đang bận. Chào!
- Dung... cậu...
Chưa để tôi nói hết câu thì Dung đã cúp máy, tôi cố tình gọi lại nhưng Dung không bắt máy tôi, mấy lần đầu thì có tiếng nhạc chờ còn mấy lần sau chỉ nhận được những câu nói quen thuộc từ tổng đài: "Số máy quý khách...". Những ngày sau đó ngày nào tôi cũng gọi cho Dung để xin Dung một cuộc hẹn nhưng Dung không thèm bắt máy tôi, còn tôi chỉ nhận lại những âm thanh tút, tút phát ra từ máy Dung. Không gọi điện được tôi dùng cách nhắn tin cho Dung, nhắn nhiều tới mức mà Dung đã gọi điện lại cho tôi...
- Sơn! Cậu làm phiền tớ nhiều quá rồi đấy! Tha cho tớ đi!
- Tớ chỉ xin cậu một cuộc hẹn để hỏi về Ngọc Hiếu thôi mà!
- Được rồi! Nhưng cậu phải trả lời một câu hỏi của tớ, nếu cậu trả lời được thì tớ sẽ cho cậu 1 cuộc hẹn!
- Cậu hỏi đi!
- Có phải cậu thích Ngọc Hiếu không?
- Tớ...
- Sao! Không trả lời được chứ gì vậy thôi nhé! Khỏi hẹn hò làm gì cho mệt!
- Phải... Tớ... thích... Hiếu...
- Thôi được rồi! Vậy tối mai đúng 7h cậu đến sàn abc ở xyz, tớ đợi cậu ở đó!
- Sao lại hẹn ở đấy! Ở đấy sao nói chuyện được!
- Không đến thì thôi vậy!
- Không! Tớ sẽ đến mà!
- Uhm! Nhớ tới đúng giờ đấy, thôi chào!
Nói thật là đến cái tuổi này rồi tôi chưa bao giờ bước chân vào sàn cả. Tôi không vào đấy là một trong những nguyên do sau: Thứ nhất, tôi không phải là cái loại ăn chơi đú đởn nên không dại gì mà vào đấy rồi để người thân nhìn thấy lại rách việc ra; Thứ hai, tôi ghét những nơi ồn ào, náo nhiệt... Ghét những đứa con lấy tiền của cha mẹ rồi vào đấy rửa tiền... Ghét những bọn đầu xanh đầu đỏ. Nhưng lần này tôi phải bỏ bên ngoài những cái ghét đó vì con tim tôi, nó chỉ biết đập mạnh những lúc nhớ em thôi chứ nó có nhìn được thứ phù phiếm bên ngoài xã hội này đâu...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi ký] Cấp 3, Anh và Em