Logo
Trang chủ
Chương 109

Chương 109

Đọc to

Đúng 7h hôm ấy tôi cũng đã có mặt ở trước sàn mà Dung đã hẹn tôi ở đấy, cũng phải mất vài lần hỏi đường tôi mới đến được vì chỗ đó cách nhà tôi cũng khá xa.

- Alo! Dung à, cậu đến đó chưa!
- Tớ đến lâu rồi, thế cậu đã đến chưa thế, hay là không dám đi!
- Tớ đến rồi, tớ đang ở cổng, thế Dung đang ở đâu thế?
- Cũng dám đến cơ à! Haha, tớ đang ở bên trong, cậu vào trong đi!
- Uhm! Cậu nhớ đứng yên một chỗ nhé, tớ sợ không tìm thấy cậu.

Hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, tôi chầm chậm bước vào nơi mà tôi ghét nhất trong cuộc đời này. Khi bước vào trong đó tôi đã thấy khó chịu rồi, tiếng nhạc mở to đến mức mà tôi cảm thấy đau bụng, rồi mùi thuốc lá, mùi rượu nồng nặc hết cả lên. Tôi tính định ra khỏi chỗ này vì nếu ở đây thêm 1 giây nào nữa chắc tôi chết mất, nhưng mà tôi đã tự hứa với bản thân mình là một lần sẽ làm theo con tim mách bảo, nên tôi cố gắng chen chúc biển người trong đó để tìm Dung. Tôi cảm thấy có những ánh mắt nhìn tôi cười khinh bỉ, chắc là bọn họ đoán tôi là cái loại nông dân đú đây mà, nhưng tôi mặc kệ những ánh mắt đó... Tôi cần làm việc quan trọng khác hơn là nhìn lại những ánh mắt đó... Và kia rồi, Dung đang ngồi một mình uống rượu...

- Dung! Cậu đợi tớ lâu không?
- Đến rồi đấy hả? Ngồi xuống đây đi! Làm một tí không?
- Tớ không uống đâu! Mình đi vào chủ đề chính đi!
- Con trai gì mà hèn vậy! Rượu mà cũng không dám uống à?

Bực mình với cách nói chuyện của Dung, tôi giật lấy chai rượu và cái cốc từ bên phía Dung, rót một ly đầy... Và uống cạn...

- Sĩ diện cao quá nhỉ? Mới có kích đểu như vậy mà đã thể hiện rồi! Thôi không đùa nữa... Ta đi vào vấn đề thôi... Mà cho tớ hỏi nhé, cậu thích Hiếu từ bao giờ? Phải trả lời thật lòng đấy, không thì tớ sẽ không kể gì về tình hình của Hiếu hiện tại đâu!
- Từ... hồi... cấp... 3!
- Cậu nói chung chung quá, thế là từ lớp 10, 11 hay 12?
- Lớp... 10.
- Nói dối! Cậu đừng có mà nói dối nữa đi, tớ biết hết rồi!
- Thực ra tớ thích Hiếu từ năm lớp 8.
- Haha... yêu đơn phương à! Thế bây giờ còn yêu không?
- Uhm! Tớ... vẫn...
- Mày là thằng ngu, một thằng ngu nhất quả đất này! – Dung đã đổi cách xưng hô với tôi và Dung cũng ngà ngà say nên không kiểm soát được lời nói của mình.
- Sao cậu nói tớ vậy, chả nhẽ yêu đơn phương 1 người là sai ư?
- Yêu đơn phương 1 người là không sai nhưng mày là thằng ngu, mày có biết không, Hiếu nó cũng thích mày từ năm lớp 8 đấy, nó đã tặng quà mày nhân ngày Valentin tức là nó đã có tình cảm với mày, vậy mà mày cũng không dám tỏ tình với nó... Mày là thằng hèn... Con trai gì mà... Haha
- Sao... Dung... biết chuyện này!
- Mày không cần biết, mày có biết là nó vẫn thích mày từ năm lớp 8 cho đến tận lớp 12 không hả, đã bao nhiêu lần nó đã mở lòng để mày tiến tới vậy mà mày đã làm gì hả... Mày có phải là đàn ông không, đàn ông gì mà bản tính nhút nhát thế còn sống trên đời làm gì, mày nên chết quách đi cho xong...
- Dung... hình như cậu say rồi!
- Say ư! Mày nhầm, tao mà say á, có phải mày muốn hỏi về tình hình của Hiếu hiện tại không? Vậy thì để tao trả lời luôn cho mày nghe nhé, mày hãy vạch to cái lỗ tai của mày ra mà nghe nhé... Đúng như mày đã nghe những gì từ Vân nói, Hiếu nó lấy chồng nhưng chả hạnh phúc gì, chồng nó cờ bạc rượu chè rồi về đánh đập nó... Tất cả là vì mày đấy thằng chó...
- Sao... lại vì tớ... Tớ có làm gì đến gia đình nhà Hiếu đâu!
- Mày còn chối hả, vậy những gì Hiếu viết trong quyển nhật ký này là sai ư? – Dung lấy quyển nhật ký từ trong túi sách ra...
- Dung... sao cậu lại có quyển nhật kí của Hiếu vậy và trong đó viết gì thế?
- Mày không cần biết tao có quyển nhật kí này như thế nào, đã có lúc tao muốn đốt cái thứ này đi, nhưng tao nghĩ có lúc sẽ dùng đến nó nên tao đã giữ lại và bây giờ thì nó cũng đã phát huy tác dụng... Mày muốn có nó không, tao đưa cho...
- Có... cậu đưa cho tớ đi...
- Không dễ dàng vậy đâu thằng chó, mày hãy chui qua cái gầm bàn này và sủa như một con chó đi thì tao đưa cho...
- Dung... Cậu... tớ...
- Sao! Không muốn làm hả, vậy thì tao sẽ đốt quyển nhật kí này...
- Không... Đừng đốt, tớ làm mà... Tớ... làm mà...

Giường như tất cả mọi người có mặt ở đấy đều chú ý đến tôi và Dung, chú ý cảnh tôi chui qua gầm bàn... Những tiếng hò hét... Tiếng cười... Tiếng chửi... Vang lên... Trong lòng tôi đắng cay lắm nhưng vì trái tim thế này thì đã là gì. Liệu khi em chứng kiến cảnh tôi thế này thì em sẽ có những suy nghĩ gì đây. Em ơi... Vì... Em mà tôi phải chịu khổ... Làm xong những gì Dung bảo tôi làm thì Dung cũng đưa cho tôi quyển nhật kí của em...

- Phần thưởng của mày đây thằng chó, đọc đi rồi chết nhé...

Không dừng lại ở đó, Dung có lẽ cũng là một người có tiếng tăm ở chỗ này, Dung đã kêu một bọn đầu xanh đầu đỏ cả con gái nữa đến cho tôi một trận nhớ đời... Chúng nó đánh tôi thì mặc chúng nó còn tôi ôm chặt quyển nhật kí trong lòng chỉ sợ bọn nó làm hỏng quyển nhật kí của em.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: MÙA HOA NỞ NĂM ẤY
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN