Logo
Trang chủ
Chương 110

Chương 110

Đọc to

Tối đó, tôi về nhà khá muộn. Bố mẹ đã ngủ từ lúc nào không hay, nên chẳng biết thân thể tôi đã tổn thương cả trong lẫn ngoài. Vết thương bên ngoài có lẽ sớm muộn gì bố mẹ cũng biết, còn tổn thương bên trong chắc chẳng bao giờ bố mẹ tôi hay được.

Lên phòng, tôi đóng chặt cửa lại, trên tay vẫn cầm quyển nhật ký của em. Đêm nay, tôi sẽ thức trắng đêm đọc nó, xem em đã viết những gì, đã làm những gì, mà tại sao Dung lại bảo tôi là người phá hoại hạnh phúc gia đình em?

Thay bộ quần áo bẩn thỉu sau những hành động không đáng có của đám đàn ông khi gặp Dung, tôi tiến đến bàn học quen thuộc, tắt hết đèn lớn, chỉ để lại chiếc đèn bàn nhỏ. Nếu bố mẹ chợt tỉnh giấc thấy ánh đèn hắt ra từ cửa kính phòng tôi, họ cũng chỉ nghĩ tôi đang học bài.

Trên tay tôi là quyển nhật ký của em, và giờ đây, tôi sẽ đọc nó, đọc những tâm sự bao nhiêu năm nay của em, để tìm ra nguyên nhân vì sao tôi lại là người phá hoại hạnh phúc gia đình em. Tay tôi chạm vào nút mở quyển nhật ký... Nhưng không, đây không phải là quyển nhật ký bình thường như mấy đứa con gái lớp tôi hay dùng, chỉ cần gẩy nhẹ là mở ra ngay. Quyển nhật ký của em có mã số để bảo vệ...

Dung thật tàn nhẫn! Nếu Dung đã có thành ý đưa quyển nhật ký này cho tôi, thì ít nhất cũng phải cho tôi biết mật mã chứ... Thế này thì làm sao tôi mở được? Chẳng lẽ tôi dùng vũ lực để phá hỏng khóa bảo vệ sao? Không, tôi sẽ không làm vậy...

Nhật ký là gì? Nhật ký là những điều thật nhất, những điều quan trọng nhất... Tôi đã vứt bỏ cái sĩ diện của một thằng đàn ông chân chính để có được quyển nhật ký này... Tôi coi nó như chính em vậy... nên không nỡ lòng nào phá hỏng nó... Tôi sẽ tự tay mình tìm ra mật mã của quyển nhật ký này...

Mã số đầu tiên tôi thử, và hy vọng nó sẽ mở được quyển nhật ký, là ngày tháng năm sinh của em. Người đời nói đúng, càng hy vọng thì càng thất vọng. Những con số trong ngày sinh của em chẳng làm quyển nhật ký tách ra làm hai, nó vẫn kẹp chặt lại với nhau.

Tôi thử mấy mã số khác liên quan đến em, nhưng đều không có kết quả như mong muốn... Liệu đây có phải thử thách Dung dành cho tôi? Hay Dung đang trêu tôi, bịa ra câu chuyện về em? Biết đâu quyển nhật ký này không phải của em, bên trong chẳng có những tâm sự của em thì sao?

Trong người tôi lúc này xuất hiện hai tính cách, một tà, một chính. Tà thì thúc giục tôi dùng sức mạnh phá hủy cánh cửa mật mã, để đến với những dòng nhật ký của em. Chính thì ngăn cản tôi, không nên làm như vậy... Ít nhất, tôi vẫn tin đây là quyển nhật ký của em, tôi coi trọng nó như coi trọng chính em vậy.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, chính cũng thắng tà, giống như bao bộ phim tôi đã từng xem... Chính bao giờ cũng thắng tà... Ví dụ như bộ phim "Tây Du Ký" chẳng hạn...

Hồi cấp ba, cụ thể là lớp 11, chắc hẳn các bạn còn nhớ đến môn toán đại số, và trong đó có một mảng nói về xác suất, tổ hợp, chỉnh hợp... Rồi những năm đầu học cơ bản ở đại học, có môn Xác Suất Thống Kê (toán chuyên đề 1)... Vào những thời điểm học về bộ môn này, tôi cũng từng nghĩ: "Học cái này chắc gì mai sau đã áp dụng được vào đời sống hằng ngày?" (đó là suy nghĩ khi còn học lớp 11)...

Còn bây giờ, tôi đã có một suy nghĩ khác... Chính những bài toán đó đã giúp tôi thực hiện một công việc quan trọng của cuộc đời mình, đó là thực hiện những phép thử trong dãy số để mở được quyển nhật ký của em... Bao nhiêu dãy số, mà chỉ chọn có một... Có lẽ đây là bài toán nhớ đời của tôi... Gọi theo một cách hay hơn, đó là bài toán tình yêu...

Cả đêm tôi hì hục với giấy bút, với những dãy số, và cả quyển nhật ký của em nữa... Những dãy số nào sai, tôi gạch đi và thử dãy số khác... Cứ gạch rồi lại gạch, ấy thế mà tôi ngủ thiếp đi trên bàn học lúc nào không hay...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN