Nếu các bạn đặt mình vào trong tình huống của tôi, các bạn sẽ xử lý như thế nào? Có nên tiếp tục dùng những phép thử khi chưa tìm được mật mã duy nhất, hay là dùng búa đập khóa ra?
Còn tôi thì hết kiên nhẫn mất rồi. Nói thật, tính kiên trì của tôi không cao cho lắm... Tôi không thể nào dùng những dãy số để thử nữa... Những dãy số nhảy múa trong đầu làm tôi đau đầu kinh khủng... Tôi cần phải thoát khỏi tình cảnh này... Tôi cần phải đi kiếm cái búa... Đập... đập... và đập nó ra thôi... Thế đấy, vậy là tôi đã làm trái những gì trong phim ảnh... Trái với luân thường đạo lý làm người... Tà trong tôi đã thắng chính...
Cầm cái búa trong tay, tôi lưỡng lự không dám hạ quyết tâm, vì ít nhất trong người tôi vẫn còn một chút chính nghĩa... Nhưng chút chính nghĩa đó làm sao thắng được tà đang lớn mạnh trong tôi? Tôi cần biết những dòng chữ bên trong... Biết được những sự thật mà tôi chưa hề biết...
Và rồi, cánh tay cầm búa của tôi cũng giơ lên... Nhìn quyển nhật ký của em nằm dưới đất, tôi không nỡ... Nhưng tay cầm búa đã giơ lên cao lắm rồi, chỉ cần hạ xuống thôi là quyển nhật ký của em sẽ tách ra làm đôi, và tôi sẽ được chìm đắm trong những dòng tâm sự của em...
Chợt, tôi sực nhớ ra, vẫn còn một phép thử nữa mà tôi chưa thử trong một đống phép thử, đó là ngày tháng năm sinh của tôi. Tôi biết chắc phép thử này sẽ sai, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn muốn thử dãy số đó... Ít nhất, hãy cho chính một cơ hội nào đó, dù chỉ là mong manh...
Tay cầm búa của tôi hạ xuống, và cầm lấy quyển nhật ký của em, để thực hiện phép thử cuối cùng này... Nếu không thành công, thì sẽ làm theo ý của tà... Tay tôi run run ấn những chữ số trong ngày tháng năm sinh của tôi... Và bây giờ, chỉ còn một nút để xác nhận xem dãy số này có đúng hay không thôi... Thực sự là tôi không muốn ấn cái nút đó... Vì tôi chắc chắn một điều là dãy số này sai chắc... Mà sai thì tôi đành phải dùng sức mạnh để mở nó ra thôi...
"Tách..." Quyển nhật ký của em được mở ra trước sự ngỡ ngàng và vui sướng của tôi... Chuyện này là thế nào? Sao em lại lấy ngày sinh của tôi để làm mật mã cho quyển nhật ký của em? Một đống câu hỏi xoay quanh mật mã của em xuất hiện trong đầu tôi, làm tôi thấy đau đầu. Những con số đã đủ làm tôi đau đầu lắm rồi, giờ còn thêm chuyện này nữa...
Thôi, đành gác hết tất cả sang một bên đã... Điều quan trọng nhất bây giờ là tôi cần đọc quyển nhật ký này, để xem tại sao Dung lại nói tôi là người phá hoại hạnh phúc gia đình em? Khi mở quyển nhật ký ra, đúng là nhật ký của em rồi, vẫn nét chữ ấy... Không lẫn vào đâu được... Và tôi bắt đầu đọc những dòng nhật ký của em bằng cả trái tim...
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay là sinh nhật tròn 16 tuổi của mình. Mình được tặng rất nhiều quà, nào là gấu, đồng hồ, cặp tóc... Nhưng trong tất cả các món quà đó, có một món quà mà mình thấy thích nhất, đó là quyển nhật ký của Dung tặng. Trông nó thật đẹp và tiện ích. Những thứ kia sinh nhật năm nào mình cũng có, nhưng duy nhất sinh nhật lần thứ 16 này mình lại được tặng thứ mà mình cảm thấy có ích nhất vào thời điểm này! Mình sẽ coi quyển nhật ký này như một người bạn, để mình trút bầu tâm sự, một người bạn đặc biệt của bọn con gái chúng mình. Mình cũng có một người bạn thân là Dung, nhưng không phải cái gì mình cũng có thể chia sẻ cùng nó được... Mình cũng phải có chút gì gọi là bí mật chứ ^^! Dung ơi! Tao xin lỗi mày nhé... Nếu mày mà đọc được những dòng chữ này, thì đừng có trách tao nhé! Tội tao lắm... Ơ mà đây là nhật ký của mình thì sao nó đọc được nhỉ? Mà nhật ký lại có mật khẩu để mở nữa... Có đưa cho nó thì nó cũng không thể mở được... Mình cà rốt quá! hic.. hic. >""""
Ngày... Tháng... Năm...
Mình phải làm sao đây nhật ký ơi! Mình muốn viết vài câu thơ tình vào mấy cuốn tiểu thuyết của hắn quá, nhưng mà... Mình sợ hắn mắng, sợ hắn tét mông... Nên không dám ghi linh tinh vào ấy... Mình cũng nghĩ kỹ rồi... Hắn học dốt văn kinh khủng... Mấy bài văn bài cao nhất của hắn chỉ có 5 thôi... Nếu mình có ghi mấy câu thơ vào trong cuốn tiểu thuyết của hắn, thì hắn chắc cũng chẳng hiểu mô tê gì đâu? Hắn khô khan, hắn lạnh lùng... Hắn... Như là cục nước đá ấy... Ấy vậy mà mình vẫn thích hắn... Mình chả hiểu nổi mình nữa... Hôm nay mình không có tâm trạng để viết... Tha cho nhật ký đó!
Ngày... Tháng... Năm...
Mình mới thay kiểu tóc mới để gây ấn tượng với hắn... Nhưng mà nhật ký ơi... huhu... Hắn chê kiểu tóc mới của mình... Hắn bảo là mình để kiểu cũ đẹp hơn... Đây là lần đầu tiên hắn chê mình đấy nhật ký à! Mình lại phải làm lại kiểu tóc cũ, không thì mình sợ hắn ngày nào cũng chê mình mất... Huhu... Đáng ghét... Cái đồ đáng ghét kia... Ai cũng khen mình để kiểu tóc này đẹp... Ấy thế mà...
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay là một ngày buồn nhất với mình nhật ký à! Hắn... Hắn... Chả biết nói thế nào nữa... Buồn quá nhật ký ơi... Huhu... Hắn... cục nước đá... Có bạn gái rồi hay sao ấy... Trong giờ ra chơi tiết hai có một con bé lớp bên sang tìm hắn... Hắn và con bé ấy nói chuyện rất vui vẻ bên hành lang của lớp, rồi mấy thằng con trai lớp mình ra chọc gậy bánh xe cái đôi tình nhân ấy... Thế mà hắn không phản ứng gì cả, còn cười với những lời trêu ghẹo của bọn nó nữa chứ... Mình ngồi trong lớp mà lòng đau như cắt... Lẽ nào mình mất hắn thật rồi ư? Không... Không mình không thế nào chấp nhận sự thật phũ phàng đó...
Ngày... Tháng... Năm...
Vui quá nhật ký ơi! Mình điều tra rồi... Con bé mà hôm nọ nói chuyện với hắn ấy, con bé ấy ở bên đoàn trường... Con bé ấy sang thông báo cho hắn một số kế hoạch gì gì đó ở bên đoàn trường ấy! Phù phù... May quá... Thế là mình đã nghĩ oan cho hắn... Nghĩ lại mình xấu xa quá... Chưa tìm hiểu nguyên nhân mà đã vội kết luận rồi, còn về việc hắn cười khi bọn con trai lớp mình trêu hắn là vì hắn là một người hiền khô không à... Hiền như củ khoai ý... Thế nên bọn con trai nói gì hắn chỉ cười thôi... Một nụ cười làm ngây ngất bao nhiêu cô gái, trong đó có cả mình ^^... Ui mình dại trai quá hén...
Ngày... Tháng... Năm...
Lớp mình được nhà trường chỉ định tổ chức hoạt động ngoài giờ lên lớp với chủ đề: "Thanh niên với nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc"... Mình tài kém sức có hạn, nên không tham gia gì cả, mình chỉ là người cổ vũ tinh thần cho lớp hoàn thành tốt nhiệm vụ do trường đặt ra mà thôi hihi... Còn hắn... Hắn đảm nhiệm chức MC dẫn chương trình cho buổi hoạt động ngoài giờ hôm đó... Cùng dẫn chương trình với hắn là cô bạn cùng bàn với hắn... Nhìn không xinh lắm... Mình rất yên tâm khi hắn dẫn chương trình với cô bạn đó... Các thành viên trong lớp còn tham gia ca hát, nhảy và diễn kịch với đúng chủ đề mà nhà trường giao cho nữa... Mình háo hức đến ngày lớp mình công diễn quá... Vì lúc đó mình có thể nhìn hắn thao thao bất tuyệt trên sân chào cờ...
Ngày... Tháng... Năm...
Cuối cùng thì ngày lớp mình công diễn cũng đã đến... Lớp mình một nửa thì làm việc trên sân khấu nho nhỏ của trường để phục vụ cho buổi diễn, còn một nửa thì ngồi dưới sân trường làm công tác tư tưởng tâm lý cho buổi diễn của lớp diễn ra suôn sẻ... Mình chọn ngồi hàng đầu tiên để được nhìn hắn một cách rõ nhất... Ở lớp mình suốt ngày nhìn thấy hắn... Nhưng đây là lần đầu tiên mình nhìn hắn trong một khung cảnh khác...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Một vài câu chuyện khi làm CSCĐ