Và rồi khi hắn bước ra cùng với cô bạn dẫn chương trình... Cả sân trường... ồ lên một tiếng, và đâu đó có tiếng bàn tán xì xào về hắn... Hắn... Hắn... Thật sự là hắn quá kool... Với dáng người cao tầm 1m75, hắn mặc áo vest màu đen, quần kaki và thắt nơ... Và hắn còn kiếm đâu ra cái kính nữa, mặc dù hắn có cận đâu cơ chứ... Thật sự mà mình không còn từ nào để diễn tả về hắn... Trông hắn giống hàn xẻng wóa... Rồi hắn cùng với MC nữ nói những gì trong kịch bản mà lớp viết ra... Nhìn hắn nói mà mình có một cảm xúc thật là khó tả... Mình muốn thay thế cô bạn MC quá... Ước gì mình cùng hắn đứng trên đó... Không biết mình với hắn có đẹp đôi không ta...
Ngày... Tháng... Năm...
Sau cái buổi hoạt động ngoài giờ lên lớp ấy, hắn tự nhiên được nhiều người biết đến, đặc biệt là các bạn gái... Nhiều lúc hắn đi trước, mình đi sau, và để ý thấy có nhiều nhóm con gái trong trường chỉ chỉ trỏ trỏ hắn khi hắn đi qua những nhóm đó... Sao mình thấy ghét bọn con gái đấy thế nhỉ... Chả nhẽ lại ra nói cho bọn nó một trận ra ngô ra khoai... Biết thế này thì lúc bỏ phiếu để chọn ra người dẫn chương trình cho buổi hoạt động ngoài giờ hôm ấy... Mình gạch tên hắn luôn cho rồi... Để đỡ phải như ngày hôm nay... hic.. hic...
Ngày... Tháng... Năm...
Dạo này hắn lạ lắm... Hắn chả nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương như trước nữa... Có lúc mình quay xuống nhìn hắn... Đôi mắt hắn nhìn mình như muốn giết mình hay sao ấy... Huhu... Mình phải làm sao bây giờ nhật ký ơi! Hay là hắn có người khác rồi... Chắc không phải đâu, vì mình có nhìn thấy hắn đi với con nào đâu... Hắn sáng thì đến lớp rất đúng giờ, và về thì không la cà đâu cả... Vậy thì sao hắn lại đối xử với mình như vậy... ??
Ngày... Tháng... Năm...
Suốt một tuần nay! Hắn đều nhìn mình với ánh mắt thù hằn nhật ký à... Hắn lại còn xin đổi chỗ nữa chứ... Mình phải làm sao đây! Mình làm sai điều gì ư! Mà làm sai điều gì thì hắn phải nói chứ... Cứ im lặng như vậy thì làm sao mình chịu được... Mình đã quen khi hắn ngồi đằng sau... Quen những việc làm nho nhỏ giúp mình như nhặt cái bút, cái tẩy... Tuy là những hành động nhỏ bé, nhưng sao mình thấy cảm động lắm... 2 năm hắn ngồi sau mình, mình đã có thói quen khi quay xuống là nhìn thấy mặt hắn... Giờ đây thói quen đó vẫn lưu lại trong tâm trí của mình... Thỉnh thoảng theo cảm tính, mình có quay xuống bàn dưới... Nhưng mà người ngồi sau mình không phải là hắn nữa rồi... Buồn quá nhật ký ơi!
Ngày... Tháng... Năm...
Mình đang dần thay đổi cả về ngoại hình lẫn tính cách... Để mong sao hắn để ý tới mình như xưa, rồi mình với hắn lại nói chuyện với nhau... Gạ hắn xin cô chuyển về chỗ cũ... Vì mình rất cần hắn... Hắn ngồi sau mình như những năm trước, mình cảm thấy trong lòng yên tâm lắm... Không biết sao mình lại có cảm giác vậy nữa...
Mình bắt đầu ăn mặc trông bắt mắt hơn... Trong lớp nói chuyện với nhiều bạn gái trong lớp hơn... Mục đích mình làm vậy chỉ mong hắn để ý tới mình như xưa, nhưng mà hình như mình làm vậy hắn càng ghét mình hơn hay sao ấy! Vì hắn mà mình thay đổi... Vì hắn mà mình bị mọi người nói ra nói vào, vậy mà còn hắn... Hắn vẫn không để ý tới mình là sao... Mình đã khóc... Khóc nhiều lắm nhật ký à... Có đêm khóc ướt hẳn một bên gối... Càng khóc mình càng nhớ tới hắn nhiều hơn... Có lẽ mình yêu hắn thật rồi... Yêu tha thiết... Say đắm... Yêu hắn hơn yêu bản thân mình...
Ngày... Tháng... Năm...
Mình sắp phải lấy chồng rồi nhật ký à... Mình mới có 18 tuổi thôi... Mình còn chưa biết thế cảm giác của thời sinh viên... Mình nghe mọi người nói thời sinh viên vui lắm... Ấy thế mà mình đã phải đi lấy chồng... Haizz... Mình lấy chồng là do bố mẹ bắt ép, vì công ty của bố mình đang trong tình trạng phá sản, và có một người bạn của bố đã ra tay cứu giúp công ty của bố... Đổi lại mình phải lấy con trai của người ấy... Vì người ấy rất thích mình làm con dâu của người ấy... Mình cũng phản ứng quyết liệt với quyết định của bố lắm chứ... Vì mình mới có 18 tuổi thôi mà... Nghe như trong mấy bộ phim hàn quốc ấy nhật ký nhỉ... Nhưng biết làm sao được, tình cảnh đó lại xuất hiện trong gia đình mình, còn mình là nhân vật chính... Phận làm con như mình thì phải làm theo những gì cha mẹ sắp đặt thôi, mình làm gì có quyền không làm theo những gì cha mẹ bắt làm chứ... Còn về hắn... Không biết khi hắn nghe tin mình lấy chồng, hắn có thái độ như thế nào nhỉ... Chắc hắn chả có thái độ gì đâu, cùng lắm là chỉ ngạc nhiên một chút thôi... Vì mình lấy chồng còn quá trẻ mà...
Ngày... Tháng... Năm...
Nhật ký ơi! Mình đã đi gặp cái người mà mình bị bắt lấy làm chồng rồi, nhìn anh ta trông cũng có vẻ hiền lành và đẹp trai... Chắc anh ta cũng thích mình hay sao ấy... Nhìn mặt anh ta toát lên một vẻ thỏa mãn lắm... Kể mà anh ta là hắn thì mình hạnh phúc biết bao... Nếu cả đời này có điều mà mình cảm thấy hối hận, là đã chưa thổ lộ tình cảm với hắn... Nếu có thể quay ngược lại thời gian, thì mình sẽ bất chấp tất cả để đến với hắn... Là con gái thì sao chứ... Là con gái thì không được tỏ tình trước hay sao? Nhưng mà đấy chỉ là mơ ước mà mình không bao giờ thực hiện được. Thôi, nếu có kiếp sau thì mình vẫn muốn được đầu thai là Mai Ngọc Hiếu, và mình vẫn thích hắn...
Ngày... Tháng... Năm...
Công ty của bố mình đã trở lại bình thường, do người bạn của bố, không lâu nữa ông ta sẽ là bố chồng của mình, chuyển tiền vào công ty của bố, còn mình thì 4 tháng nữa mình sẽ là người đàn bà của một người khác mà không phải là hắn... Đã có lúc mình muốn tự tử, để không phải làm vợ của một người mà mình không yêu, nhưng nghĩ lại mình thấy mình trẻ con quá... Lấy một người không yêu mình thì đã sao, nhiều cặp vợ chồng lấy nhau bằng mai mối vẫn sống hạnh phúc đó thôi, và người ta có câu: Lấy người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu... Nếu mình ra đi, thì công ty của bố mình sẽ ra sao... Bao nhiêu công nhân sẽ sao đây... Chỉ vì mình mà bao nhiêu người phải chịu khổ theo mình... Liệu có đáng hay không... Thôi thì đành chấp nhận theo số phận vậy!
Đề xuất Tiên Hiệp: Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái