Ngày... Tháng... Năm...
Trong thời gian chờ cưới... Mình toàn ở nhà và làm bạn với nhật ký... Mình chả đi đâu cả, vì bạn bè mình đứa nào cũng đi học... Có ai nhàn dỗi như mình đâu cơ chứ... Nhưng trong khoảng thời gian ấy... Mình có gặp lại hắn... Hắn đến nhà mình chơi... Mình thật sự rất bất ngờ... Bao nhiêu năm học C3, hắn có vào nhà mình đâu, vậy mà bây giờ học đại học rồi, hắn mới vào... Chuyện này là sao??
Hắn vẫn vậy... Vẫn ít nói như ngày nào... Trông hắn giờ trưởng thành hơn... Và theo lời hắn kể là hắn không lên HN học, mà hắn học ở gần nhà...
Nhật ký ơi... Mình phải làm sao đây? Hắn... Hắn đã cướp đi đời con gái của mình, khi mà ngày mình lấy chồng sắp đến... Sao... Hắn lại đối xử với mình như vậy... Bao nhiêu năm yêu thầm hắn, để rồi giờ đây hắn lại làm như vậy với mình sao... Mình không biết nên giận hắn hay không nữa... Vì hôm đấy hắn say... Hắn không kiểm soát được bản thân nên mới làm như vậy... Và trong lúc ấy hắn đã nói yêu mình... Hắn yêu mình từ năm lớp 8... Không biết có phải là hắn nói thật, hay hắn nói trong lúc say hay không, nhưng sau khi hắn nói vậy, mình lại không phản kháng nữa... Để mặc hắn muốn làm gì thì làm... Nhật ký thấy mình dễ dãi lắm phải không? Nhưng thực sự mình không thể nào giải thích được cho nhật ký hiểu sao mình lại làm như vậy... Thật sự là rất khó nói... Và hôm đấy, do hoảng loạn quá, mình đã đập vào gáy hắn làm hắn bất tỉnh... Mình sợ lắm... Mình sợ hắn chết lắm... Nhưng khi mình xem xét lại, thì vẫn thấy hắn bình thường, không có gì cả... Mình đưa hắn lên viện và xóa mọi dấu tích của việc ân ái vừa rồi trên người hắn và người mình... Lúc gọi điện cho mẹ hắn, mình cũng nhắc khéo mẹ hắn là có đủ mấy người bạn đưa hắn lên viện, chứ không phải một mình mình đưa hắn lên viện... Mình không muốn hắn biết những việc đã xảy ra khi hắn say... Mình muốn hắn với mình không còn quan hệ nào hết... Nếu hắn biết hắn đã làm chuyện đó với mình, thì hắn sẽ làm gì đây?... Mình mệt mỏi quá nhật ký à... Mình không muốn nghĩ nữa...
Ngày... Tháng... Năm...
Và điều gì đến cũng phải đến nhật ký à, anh ta, chồng sắp cưới của mình đòi quan hệ trước hôn nhân, mình ra sức không đồng ý, mình lấy lý do là khi nào lấy nhau rồi mới được làm chuyện đó... Mình nói vậy thôi, chứ trong lòng mình lo sợ lắm... Mình đã trao cho hắn rồi... Không biết anh ta có phải là người có tính cách thoáng khi biết mình đã không còn là con gái rồi nữa hay không? Liệu anh ta có tha thứ cho lỗi lầm của mình... Mình sợ lắm nhật ký à...
Ngày... Tháng... Năm...
Anh ta cũng không phải loại tầm thường... Anh ta đã lấy chuyện công ty của bố ra uy hiếp mình... Và bắt buộc mình phải quan hệ với anh ta... Rồi thì khi biết mình không còn trong trắng, anh ta không còn muốn cưới mình làm vợ nữa... Anh ta mà không cưới mình làm vợ, thì công ty của bố mình sẽ làm sao đây... Mình ra sức cầu xin hắn đừng hủy hôn... Năn nỉ hắn... Nói với hắn là mình đã gây ra lầm lỗi khi còn là học sinh cấp 3, và đã chia tay từ lâu rồi, và mình còn nói mình rất yêu hắn... Vừa nói vừa khóc... Anh ta cũng mủi lòng và không đòi hủy hôn nữa... Mình khổ quá nhật ký ơi!
Ngày... Tháng... Năm...
Ngày mình lên xe hoa cũng sắp đến nhật ký à, chỉ còn hơn 1 tuần nữa thôi! Mình buồn lắm... Thực sự mình không muốn có một đám cưới không có tình yêu như này... Còn về hắn... Không hiểu tại sao mình lại mời hắn đến dự đám cưới của mình... Mình lại còn hẹn hắn một cuộc hẹn để đích thân đưa thiệp cưới cho hắn nữa chứ... Có lẽ lần gặp đó cũng là lần cuối cùng mình được nhìn hắn ở khoảng cách gần nhất, nói chuyện...
Nhật ký có biết không... Hắn... Hắn thích mình nhật ký à... Lần hẹn đó mình nhìn vào ánh mắt hắn... Mình đã đoán được ra là hắn thích mình... Lúc mình đưa thiếp cưới cho hắn... Ánh mắt hắn nhìn mình như muốn nói điều gì... Mình đoán được hắn cũng định nói gì... Nhưng sao hắn lại không nói ra... Tại sao... Hắn nhát, hắn kém cỏi đến thế sao... Nếu mà hắn nói ra đã có tình cảm với mình, thì mình sẽ nghĩ lại về cuộc hôn nhân không tình yêu của mình... Thế mà... Hắn... Có dám mở mồm đâu... Mình hận hắn... Hận đến tận xương tủy... Nhật ký à! Nói đi thì cũng phải nói lại nhật ký à... Trong người mình đang có một sinh linh bé nhỏ mất rồi... Làm sao có thể bắt đầu lại với hắn được... Thôi... Đành hẹn hắn ở kiếp sau vậy...
Đọc đến đây, nước mắt tôi đã ướt đẫm hai khóe mắt. Hóa ra là em đã vì tôi... Vì tôi mà em khổ. Vậy mà tôi đã từng khinh miệt em đấy... Tôi... Tôi thực sự là một thằng khốn nạn. Còn nữa, em viết là em có baby trong khi đang chuẩn bị lấy chồng, và tôi đã làm điều không phải với em, liệu baby của em có phải là giọt máu của tôi hay không? Thì ngay bây giờ, không chần chừ gì nữa... Tôi cần gặp em... Hỏi em về tất cả.
Hồi kết: Khi Trái Tim Muốn Nói Lời Yêu!
Tôi cần gặp em... Gặp em một cách nhanh nhất có thể, vì tôi mà em khổ... Vì tôi mà em đau... So với nỗi đau của em, thì bao nhiêu năm tôi đau vì em thì có là gì! Bao nhiều thằng đàn ông đều muốn người yêu của mình là người đầu tiên, tôi thì cũng chẳng ngoại lệ... Nhưng sau khi đọc những dòng nhật ký của em, tôi thấy mình thật là khốn nạn, một cảm giác ghê tởm chính bản thân mình! Vâng! Chính tôi, một thằng yêu em bằng cả trái tim đã cướp đi tấm thân trinh trắng của em vào những ngày tháng em sắp lên xe hoa. Giá như ngày ấy tôi không say, giá như con quỷ dâm dục trong tôi nó không bị gục ngã trước vẻ đẹp thiên thần của em... Giá như em đừng yêu tôi, em đừng trao tấm thân trinh trắng cho tôi... Giá như hôm con quỷ dâm dục đang dày vò trên cơ thể em, thì ngay lúc đó em hãy cho tôi một nhát dao vào tim để tôi tỉnh ngộ...
Hàng loạt câu "giá như" xuất hiện trong tôi... Nhưng đó chỉ là "giá như", còn bây giờ tôi phải trở về thực tại để chấp nhận bao nhiêu sự thật nghiệt ngã... Một sự thật mà tôi có nằm mơ cũng không nghĩ đến, đó là tôi đã làm bố... Một người bố bất đắc dĩ, vô dụng, bất tài, hèn nhát... Liệu khi biết tin này, thì người thân của tôi sẽ sốc tới mức nào, khi mà họ cứ nghĩ bao năm tôi là một người con, người cháu ngoan, người anh gương mẫu cho các em noi theo... Người bạn hiền lành, mẫu mực... Một người được nhiều phụ huynh, hàng xóm láng giềng khen nhiều nhất...
Đã có giây phút tôi muốn trốn chạy, trốn chạy em, trốn chạy sự thật về em và tôi... Cho dù bản chất của tôi có hèn nhát đến mấy, thì lương tâm của tôi cũng không sa đọa như bản chất của tôi, ít nhất thì nó cũng nghĩ được là có tội thì phải đền tội... Đừng trốn tránh trách nhiệm...
...