Logo
Trang chủ
Chương 116

Chương 116

Đọc to

"Nghe theo lời em, tôi bước vào phòng khách mà trong lòng nặng trĩu bao tâm sự... Một khoảng thời gian ngắn nữa thôi... tôi sẽ giãi bày hết với em, thú tội với em... và liệu em có tha thứ cho lỗi lầm của tôi hay không? Nếu em không tha thứ cho tôi, chắc cả đời này tôi sẽ sống trong giằn vặt mất! Khi bước vào phòng khách nhà em, hình ảnh đập vào mắt tôi đầu tiên đó là baby của em đang nằm ngủ ngon lành trên cái nôi được trang hoàng như một cung điện thu nhỏ, và baby của em là công chúa trong cung điện ấy... Ngắm nhìn baby của em, và tôi tự hỏi bản thân mình, đây là con của tôi ư? Là thành quả của mối tình yêu đơn phương bao năm nay hay sao? Hay là sản phẩm của lần tôi mây mưa với em lúc tôi say và mất kiểm soát... Tôi đang tự dối lòng mình vì tôi sợ... Sợ đối diện với sự thật ngay thời điểm này... Giả sử đây là giọt máu của tôi thật thì tôi sẽ làm gì với nó đây, khi tôi chỉ là cậu sinh viên nghèo đang chập chững bước vào cuộc sống đầy bon chen và mưu lợi này?... Tôi ước gì mình có thể làm đạo diễn của các bộ phim để thay đổi những tình tiết của tôi chỉ bằng một tiếng "cắt... cắt" dễ dàng, hay là một nhà văn nổi tiếng để xử lý những tình tiết một cách khéo léo... Ước mơ thì cũng chỉ là mơ ước mà thôi... Chính tôi đây sẽ là đạo diễn, nhà văn của chính cuộc đời tôi... tôi sẽ quyết định bằng chính con tim của mình..."

"Đang mải ngắm nhìn baby của em và đấu tranh tư tưởng thì em ở ngoài bước vào phòng khách..."

"- Bé Suri nhà tớ đáng yêu không?"

"- Bé Suri??? à! là tên con cậu phải không?"

"- Hì hì! Đấy là biệt danh thôi, chứ tên thật là Thiên Ân, Trần Ngọc Thiên Ân cơ! – em tiến đến nôi của baby và bế baby vào phòng ngủ... Chắc em sợ baby của em thức giấc khi tôi và em nói chuyện."

"- Nào! Thế Sơn có việc gì mà tìm tớ thế?"

"- Hiếu này! mình hỏi cậu một câu nhé!"

"- Uhm! Sơn cứ hỏi đi!"

"- Hiếu... Hiếu... Lấy chồng không được hạnh phúc phải không? – tôi nhìn thẳng vào mắt em"

"- Tớ... tớ... Mà sao cậu lại hỏi vậy?"

"- Hiếu cứ trả lời mình đi!"

"- Tớ... sống hạnh phúc lắm, cậu không thấy sao, tớ được sống trong một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, một người chồng tốt với tớ và một đứa con ngoan. !!"

"- Nói dối! Nói dối... Hiếu nói dối... mình không tin – tôi nặng lời với em..."

"- Sơn... Cậu sao vậy! Tớ nói thật mà, tớ nói dối cậu làm gì!"

"- Hiếu! Hiếu nhìn thẳng vào mắt mình và nói rằng Hiếu đang sống rất hạnh phúc đi! – tôi giữ chặt bờ vai của em để em đối diện với tôi."

"- Cậu nghe rõ đây! TỚ SỐNG RẤT HẠNH PHÚC! cậu hài lòng chưa? – em nhìn thẳng vào mắt tôi và nói "TỚ SỐNG RẤT HẠNH PHÚC" em nói mà mắt em rơi lệ, nhìn em mà tôi đau như đứt từng khúc ruột, đến giờ phút này em vẫn hi sinh vì tôi... Em ơi... Anh biết làm gì để đáp lại lòng tốt của em đây em ơi... Anh nợ em quá nhiều rồi... Kiếp này anh không trả nợ được cho em thì kiếp sau anh sẽ trả hết nợ... Nếu mà anh quên thì em hãy nhắc anh nhé!"

"- Hiếu... ơi! mình sai thật rồi... Sai thật rồi – tôi từ trên ghế trườn xuống đất và quỳ trước mặt em..."

"- Sơn! Cậu làm gì thế! Mau đứng lên đi. !! – em hốt hoảng khi thấy tôi có hành động như vậy, em liền kéo tôi đứng dậy... nhưng cái sức trói gà không chặt của em làm sao có thể kéo được thân hình của tôi lên được cơ chứ... em khờ quá..."

"- Hiếu ơi! Nếu mình là thằng tội đồ... mình làm nhiều điều không phải với Hiếu... Nhưng mà Hiếu ơi... sao Hiếu lại khờ thế... Sao Hiếu lại yêu một thằng hèn nhát như mình chứ... Mình thật không xứng với Hiếu!"

"- Sơn... Cậu... nói... gì... tớ không hiểu?"

"- Hiếu! Cậu đừng giả bộ nữa! mình biết hết tất cả rồi... mình biết là chồng cậu đang biến chất, anh ta cờ bạc rượu chè... và còn nữa mình đã là thằng khốn nạn... tớ đã cướp đi cái quý giá nhất đời con gái của Hiếu... Mình khốn nạn lắm phải không Hiếu!"

"- Cậu... sao cậu biết được những cái đó. Hả?"

"- Mình xin lỗi Hiếu đã đọc nhật ký của Hiếu, và mình đã nghe Dung kể tất cả về Hiếu... Hiếu ơi, Hiếu tha lỗi cho Sơn được không? Hiếu... Ơi!! Bé Suri có phải là... giọt máu của mình không?"

"- Không... g.. g. g. g. g. ! bé Suri không phải là con của Sơn đâu!"

"- Hiếu nói dối, mình là người đầu tiên của Hiếu mà, vậy thì bé Suri đúng là con gái của mình rồi!"

"- Không.. g! phải. i. i. i!!!!!!!!!!!!"

"- Hiếu! Hiếu đừng phủ nhận nữa... Cho dù tớ có là thằng hèn nhát và khốn nạn nhưng bé Suri vẫn cần có bố đẻ chứ..."

"- Tớ... không muốn nghe... nữa... không muốn nữa... hức... ức... – em khóc vừa lấy tay bịp tai lại để không nghe những gì tôi nói."

"- Hiếu ơi! Hiếu đừng làm vậy, Hiếu làm thế thì tội lỗi của mình càng ngày càng lớn đấy... Hiếu có biết không?"

"Em vẫn khóc, bịp tai và lắc đầu như muốn không nghe những gì tôi nói... Tôi đứng dậy và nói với em..."

"- Nếu cậu không nói tớ sẽ vào phòng và bế bé Suri đi.. - Vừa dứt lời tôi tiến về phía phòng của bé Suri"

"- Sơn... Cậu! không được bế bé Suri đi... nó không phải con của cậu... cậu không có quyền bế nó đi!"

"- Tại sao bé Suri không phải là con mình! Hiếu, Hiếu đừng tốt với mình nữa... Mình xin lỗi vì mình mà vợ chồng Hiếu không được hạnh phúc... nguyên do chắc là do bé Suri không phải con của chồng Hiếu... vậy thì để mình mang bé Suri đi và Hiếu với chồng Hiếu sẽ làm lại từ đầu..."

"- Sơn... Cậu... đã nói thế thì tớ không giấu nữa... Bé Suri không phải con cậu đâu! hôm.. cậu say ấy... hôm đấy tớ mới hết ngày nên không thể có dễ dàng như thế được."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nhẹ Nhàng Đêm Khuya - Câu Chuyện Tuổi 23
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN