Logo
Trang chủ
Chương 117

Chương 117

Đọc to

"Nghe em nói vậy thì tôi không đòi bế bé Suri đi nữa... Mặc dù không tin lời em nói cho lắm nhưng tôi vẫn phải tin thôi vì tôi còn quá trẻ để có thể làm một người bố tốt... và nếu làm bố đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải bỏ học và đi kiếm tiền nuôi con... các bạn thử đặt mình vào tình thế của tôi xem... Liệu các bạn xử lý tình huống này như thế nào? Còn tôi thì tôi đành chấp nhận những lời em nói là sự thật mà thôi... tôi hèn nhát lắm phải không?"

"... Rầm..." - Cánh cửa phòng khách nhà chồng em được mở toang ra và đập vào hai bên bờ tường tạo nên một âm thanh lớn... Người mở cửa không ai khác mà chính là chồng em...

"- Chúng mày... Chúng mày... Đôi gian phu dâm phụ này, hôm nay tao bắt được quả tang rồi nhé, chúng mày hẹn nhau ở đâu không hẹn lại hẹn đúng ở nhà tao hả... ả... ả.. ả.. a... !!!!! Hóa ra là mày à, mày có phải cái thằng hát ở đám cưới tao không! Lúc đấy tao đã nghi nghi rồi..."

"- Anh... Anh.. anh... – em tức quá không nói lên lời"

"- Chats... Chats..." – anh ta, thằng chồng biến chất của em tiến đến chỗ tôi đứng và, đã tặng tôi hai cái tát nổ đom đóm mắt... bị đánh nhưng tôi vẫn cứ đứng chôn chân cho chồng em tát mà không phản kháng... Sao tôi có thể phản kháng được chứ vì tôi là thằng tội đồ mà... tôi nợ vợ chồng em và giờ đây chồng em đang đòi nợ tôi.

"- Anh... Anh làm cái quái gì thế? Sao anh lại làm thế với Sơn... cậu ấy không có tội tình mà anh làm như vậy cả!"

"- Kinh nhỉ? Đến giờ phút này vẫn bao che cho nhau cơ à... Còn mày cũng gan lỳ gớm nhỉ, bị đánh mà không đánh lại hả... - Anh ta túm lấy cổ áo tôi và nói với giọng bất cần đời..."

"- Được rồi. để xem mày gan lỳ được bao lâu! - Vừa dứt lời anh ta cùi người xuống bàn lấy ly nước và ném vào đầu tôi... Một dòng nước mát lạnh từ đầu tôi chảy qua mặt 2 bên mai và rơi lách tách xuống sàn nhà (đến giờ cái sẹo trên đầu tôi vẫn còn và chỗ ấy nó không thể mọc được tóc, cũng may là nó không to lắm)... Thật là lạ tôi chẳng thấy đau chút nào... Nhớ lại lúc nhỏ tôi bị đứt tay một tẹo thôi là tôi đã khóc thét lên và làm nũng với mẹ rồi.. nhưng giờ đây tôi không có mẹ ở đây để làm nũng như lúc nhỏ nữa rồi... Tôi cần chín chắn và trưởng thành hơn... Hạnh phúc có được hay không là do tôi... Do tôi quyết định tất cả..."

"Tôi chảy máu mà vẫn đứng yên một chỗ và nén bao nhiêu tức giận vào trong vì tôi là thằng có tội nên tôi phải chịu tôi là lẽ đương nhiên. Còn em do em là con gái nên em rất sợ máu... Thấy tôi như vậy em hét toáng lên và chạy đi lấy bông băng... Trong lúc em đi lấy bông băng tôi đã khụy hai đầu gối xuống trước mặt chồng em để mong chồng em thứ tha cho kẻ tội đồ này..."

"- Tôi... xin lỗi anh... mong anh tha thứ cho tôi và Hiếu, Hiếu không có tội tình gì mà anh hành hạ cô ấy... Tất cả là do tôi... Vì thế anh muốn trút giận thì hãy đánh tôi hay bắt tôi làm gì cũng được..."

"Tôi chưa kịp nói hết câu anh ta đã cho tôi một cái đá vào mặt... thấy tôi như vậy em từ trên tầng chạy xuống trên tay cầm bông băng... Em vừa băng vết thương trên đầu cho tôi em vừa cầu xin chồng em tha cho tôi..."

"- Anh... anh tha cho Sơn đi... Cậu ấy chịu như vậy là đã đủ lắm rồi... Xin anh đấy. !"

"Nghe em nói vậy anh ta càng điên tiết... anh ta kéo em ra khỏi chỗ tôi và tát em túi bụi rụi tai..."

"- Con đ.. Này! Để tao đánh cho mày tỉnh ngộ ra... Mẹ.. kiếp!"

"Tôi nhìn cảnh đó mà trong lòng đau như cắt... mà không dám ra can.. tôi làm sao có quyền can được cơ chứ... Em ơi... Em khổ quá em ơi... Có khi nào hằng ngày những lúc chồng em thua bạc.. uống rượu và rồi đánh em như thế này không? Tôi không thể giương mắt nhìn em chịu cảnh này nữa.. tôi phải làm điều gì đó để giúp em... Tôi lấy hết dũng khí của mình để nói tất cả bao tâm sự mà tôi chưa từng giãi bày với ai để nói với vợ chồng em... Mong chồng em có thể suy nghĩ lại... Không biết có phải ông trời tạo cơ hội để tôi nói hết bao muộn phiền trong lòng hay do cửa nhà em cách âm tốt mà tôi, em, chồng em nói to rồi tiếng cốc vỡ... Vậy mà bé Suri vẫn không tỉnh giấc..."

"- Tôi xin anh đấy, anh đừng đối xử như vậy với Hiếu được không? Tôi sai... ừ.. tôi chấp nhận là mình đã sai... nhưng Hiếu cô ấy vô tội... Cô ấy không thể nào chịu được những trận đòn của anh đâu! Tôi yêu Hiếu... Yêu tha thiết say đắm.. nhưng tôi không có được Hiếu vì tôi là một thằng hèn nhát... bất tài... vô dụng... Tôi yêu cô ấy hơn chính cả bản thân mình.. nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương! Còn anh thì sao... Anh cũng là con người đúng không? Mà đã là con người thì anh phải hiểu là phần người nhiều hơn phần con chứ... Anh làm thế khác gì một loài cầm thú đâu khi mà cô ấy còn đang vất vả chăm sóc giọt máu của anh! Tôi cứ nghĩ bé Suri là con của tôi nhưng sự thật thì không phải, nó là con của anh vậy mà anh đối xử với mẹ con Hiếu như vậy sao! Một phần trong lòng tôi cũng muốn bé Suri là con của tôi để tôi có cớ cướp Hiếu từ tay của anh... Lúc nghe mọi người nói rằng anh người tốt và có tiềm lực về kinh tế thì tôi đã yên tâm phần nào về Hiếu... Nhưng bây giờ anh sao vậy? Có phải anh nghĩ rằng bé Suri không phải là con của anh nên anh đã hành hạ mẹ con Hiếu không và anh nghĩ rằng mình không phải là người đầu tiên của Hiếu nên đâm ra ghét cô ấy không? Tôi là con trai vì vậy tôi cũng phần nào hiểu được những cảm giác đó... Nhưng anh hãy vì giọt máu của mình mà làm lại với Hiếu đi... Anh đã có một cô vợ hiền dịu ngoan ngoãn.. chỉ có điều cô ấy có một quá khứ không đẹp thôi... Vậy thì anh phải biết chăm sóc, che chở và là chỗ dựa tinh thần cho mẹ con cô ấy chứ.. đằng này anh lại cờ bạc.. rượu chè... Nếu thời gian có quay trở lại thì tôi sẽ dũng cảm hơn.. mạnh mẽ hơn.. vì có như vậy tôi mới có được Hiếu... Nhưng mà tất cả đã quá muộn mất rồi.. Hiếu đã là của anh... Hiếu đã sinh cho anh một đứa con... Những việc làm của Hiếu trong suốt thời gian lấy anh và sinh con đã phần nào bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ của anh... Vậy anh còn muốn làm gì nữa đây, muốn hành hạ cô ấy đến chết ư?... Anh mà làm như vậy thì tôi quá khinh thường anh.. mặc dù bản thân tôi chẳng ra cái quái gì... Tất cả những gì trong lòng tôi đã nói hết.. anh có muốn duy trì mối quan hệ với Hiếu thì anh hãy nghĩ lại đi.. nếu anh không làm được thì hãy để cô ấy đến với tôi... Tôi nghĩ anh không để Hiếu đến với tôi đâu vì chí ít anh yêu cô ấy nên mới lấy cô ấy chứ... Phải không?"

"- Hiếu à! Mình xin lỗi Hiếu về tất cả... Về những gì mình đã gây ra cho Hiếu... Hiếu có thể tha thứ cho kẻ tội đồ này chứ!"

"- Tớ... tớ... tha lỗi cho Sơn từ lâu lắm rồi.. !! – em nấc nói không thành câu."

"- Mày... Mày... Chúng mày... - Chồng em tức nghẹn không nói được câu nào... anh ta cầm chặt cốc nước trên bàn như muốn đáp nó vào đầu tôi 1 lần nữa... Em thấy vậy nên đã ngăn chồng em lại.."

"- Anh... Anh đừng làm thế! Sơn bị 1 lần là đủ rồi... Anh hãy tha thứ cho cậu ấy đi... Em xin hứa em sẽ yêu anh và chăm sóc con mình thật chu đáo.. được không anh! Sơn... Cậu về đi.. tớ rất cảm ơn cậu vì cậu đã nói hết ra còn việc ở đây cứ để tớ lo. ! – em lao đến ôm chặt chồng em để anh ta không đáp cốc nước vào đầu tôi 1 lần nữa."

"- Bỏ ra... Bỏ ra – chồng em chỉ nói thôi chứ không có hành động nào để thể hiện lời nói đó.. có lẽ anh ta đã thông suốt khi tôi nói hết tâm sự của mình rồi chăng?"

"- Một lần nữa, tôi xin tạ lỗi với anh, còn với Hiếu: Mình xin lỗi cậu – với mỗi một người khi nói lời xin lỗi tôi đều cúi người xuống như người Hàn Quốc khi chào một ai đó... Tôi đã khóc.. những giọt nước mắt đã gột rửa những tội đồ của tôi.. dù nó chỉ là những dòng nước nhỏ nó chả thấm vào đâu so vs những tội lỗi của tôi nhưng chí ít tôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn! Vậy là trong đời tôi đã chiến thắng được bản thân.. chiến thắng được cái bản tính nhút nhát đã theo tôi từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ... Gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt... Tôi chạy thật nhanh ra nhà của vợ chồng em... Phóng xe thật nhanh và trong lòng thầm nhủ câu nói mà tôi đã nói khi dời đắm cưới của em đó là: "Hạnh Phúc Nhé Em"

"...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghiện ma tuý
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN