Logo
Trang chủ
Chương 40

Chương 40

Đọc to

Suốt một tuần nay, tôi và nàng không gặp nhau, nàng cũng không còn đi chấm điểm nữa. Tôi biết được lý do vì sao nàng lại làm như vậy. Còn tôi, một tuần đấy ngày nào tôi cũng để hộp sô-cô-la trong cặp để giờ ra chơi tặng nàng, nhưng một lần nữa tôi quá nhát, tôi không dám sang lớp nàng. Tôi thấy mình sống như đồ thừa của xã hội. Thằng Tân nó cũng không thèm chơi với tôi nữa, thỉnh thoảng nó cũng hỏi chuyện tôi, nhưng nó toàn hỏi những câu mà tôi không trả lời được:

- Thế nào, đã tặng sô-cô-la cho Ngọc Hiếu chưa??
- ...
- Tao không có thằng bạn nhát như mày, tránh ra đi thằng cứt
- ...

Tôi biết nói gì bây giờ, nó nói đúng mà. Thỉnh thoảng tôi cũng có gặp nàng ở sân trường, tôi không còn mặt mũi để gặp nàng. Những lúc như vậy tôi kéo "rụp" cái mũ lưỡi trai thật sâu để nàng không nhận ra tôi. Khi ra về tôi cũng lấy xe thật nhanh, ngày xưa nơi này là nơi bọn tôi gặp nhau nhiều nhất, còn bây giờ tôi tránh nàng như tránh một bệnh dịch. Tôi sợ đối diện với nàng.

Hộp sô-cô-la vẫn còn nguyên, ngày nào tôi cũng bỏ nó ra để ngắm và ngồi ước, giá như mà hôm đó tôi có can đảm, tôi sẽ tặng hộp sô-cô-la này và sẽ thổ lộ hết với nàng, tôi sẽ nói là tôi đã thích nàng từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng đó chỉ là một điều ước không bao giờ trở thành sự thật khi mà chủ nhân của điều ước đấy là một thằng hèn, một thằng không có đủ dũng khí...

Ngày... Tháng... Năm...

Vẫn như mọi ngày tôi ngắm nghía hộp sô-cô-la rồi đi ngủ. Nhưng do không kiểm soát được hành động của mình, tự tay tôi đã xé nát giấy bọc ở hộp sô-cô-la ra. Mở nắp hộp và lấy thỏi sô-cô-la trong hộp ra, tôi không ngờ là bên trong có thỏi sô-cô-la đẹp đến thế, một thỏi sô-cô-la hình trái tim. Bất giác tôi cầm nó trong tay và bóp vụn nó. Tôi không hiểu được hành động của mình vừa làm, sao tôi lại làm như thế? Nó chỉ là một vật vô tri vô giác, không làm tổn hại đến ai, vậy vì sao tôi lại làm như vậy?? Tôi bị thất tình ư?? Tôi đâu có bị nàng từ chối lời tỏ tình đâu mà thất tình chứ!!! Vậy thì TẠI SAO... TẠI.. SAO??? Sau khi bóp vụn thỏi sô-cô-la trên tay, tôi còn mấy mẩu nhỏ dính lại, tôi đưa tay mình có mẩu vụn đó cho lên miệng và nếm xem mùi vị của sô-cô-la tình yêu nó có vị gì??? Tôi thấy lúc đầu thì đắng đắng, sau đó thấy ngọt ngọt ở cổ họng. Tôi thấy nó khác so với sô-cô-la mà hồi bé tôi ăn quá, sô-cô-la hồi bé tôi ăn nó ngọt xé cổ chứ không giống như thế này. Món quà đầu tiên tôi mua tặng một người con gái, cũng là người con gái đầu tiên tôi thích, vậy mà tôi đã ăn nó, thật là nực cười.. ha.. ha..

Còn về chiếc đồng hồ, các bạn biết không, có lúc tôi có ý định là trả lại nàng đấy. Vì sao tôi lại có ý nghĩ như vậy??? Ngay chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao tôi có ý nghĩ như vậy, để rồi giờ đây khi viết ra những dòng chữ này tôi mới có một lời biện minh cho suy nghĩ ấy, đó là: Tính của tôi không thích nợ nần ai, nếu nợ thì phải trả bằng được mới thôi. Còn tôi, tôi vẫn chưa trả nợ nàng mà vẫn giữ cái đồng hồ đó cho riêng mình. Tôi quá ích kỷ phải không các bạn? Chiếc đồng hồ của nàng, đó là vật kỷ niệm của nàng đã tặng cho tôi. Tôi dùng nó để xem giờ, mặc dù nhà tôi tầng trên tầng dưới đều có đồng hồ, nhưng tôi vẫn thích xem giờ từ đồng hồ của nàng hơn. Có lẽ vì thích nàng mà tôi thích luôn những gì liên quan đến nàng.

Tôi đi học rất ít khi đội mũ, mẹ tôi hay mắng tôi là trời nắng to thế mà không đội cái mũ. Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã làm theo lời mẹ, đội mũ những lúc đi học buổi sáng và đi học về. Dường như những lúc ấy tôi cố kéo mũ thật sâu để không ai nhìn thấy tôi, và cũng giúp tôi tránh mặt được người đó. Tôi bắt đầu ít nói hơn, có lần nàng chê tôi là ít nói. Đúng vậy, tôi ít nói thật, nhưng kể từ lúc tôi tránh mặt nàng, tôi càng ít nói hơn. Có khi cả ngày tôi nói được vài câu như: "Em thưa cô, em không trả lời được", "Con chào bố, mẹ", "Con xin phép lên phòng". Không biết có phải những người ít nói là những người sống nội tâm không nhỉ???

Ngày nào cũng vậy, tan học thì tôi là người ra cửa lớp nhanh nhất, lấy xe nhanh nhất có thể để tránh mặt nàng. Tôi cũng ít chơi với thằng Tân hơn, mà nó cũng tệ, thấy tôi như vậy không những không an ủi tôi mà cũng không thèm chơi với tôi luôn. Tất cả là vì một người con gái mà như vậy, liệu có đáng không??? Hôm nay tôi đi về chậm hơn so với mọi ngày là vì con ngựa sắt của tôi nó dở chứng, bị tuột xích ngay trước cổng trường. Tôi phải dắt xe sang vệ đường để lắp lại, cũng không khó để sửa chứng bệnh thường gặp này, chỉ cần kiếm cái cây gẩy gẩy một chút là ok. Sửa xong tôi nhổm người đứng dậy thì bắt gặp phải dáng người quen thuộc đang chạy về phía tôi. Tôi vội vàng kéo "rụp" cái mũ lưỡi trai của mình xuống để nàng không nhìn thấy tôi. Nhưng tôi đã nhầm, đúng là nàng chạy về phía tôi thật, nhưng cách tôi một đoạn có một thằng đang đứng ở đó. Tôi nhìn thằng đó, hình như nó không học trường tôi, với lại trông nó lớn lắm, chắc là học sinh cấp 3. Tôi nhìn theo hướng nàng chạy, tôi không tin vào mắt mình được nữa, nàng chạy đến bên nó và ngồi lên xe của nó, cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ.

Khoảnh khắc ấy tôi dường như không nói nên lời, sao lại có thể như thế được, mới chỉ có mấy tuần thôi mà, nàng đã có bạn mới rồi ư. Trong đầu tôi bây giờ hiện lên hai dòng suy nghĩ, một là sao nàng có bạn mới nhanh đến thế, hai là liệu người đó có phải là bạn trai nàng không, nhỡ đấy là anh trai hoặc anh họ nàng, nó đưa nàng về thì sao??? Suốt dọc đường về nhà, trong đầu tôi đầy 2 dòng suy nghĩ đó mà tôi quên không chú ý đến phương tiện qua lại trên đường, xém tí nữa là tôi bị xe cán.

"Kít.. kít... Oắt con, mắt mũi mày để lên trán à, tí nữa là tao cán phải mày rồi, mẹ kiếp!"
"Dạ.. dạ.. cháu xin lỗi"

Tôi vẫn tin là thằng đấy là anh trai hoặc anh họ nàng, tôi tin là nàng không phải là người như vậy, cách đây không lâu nàng còn tặng quà tôi cơ mà. Tôi bắt đầu đi về muộn hơn, mục đích là để theo dõi nàng và thằng kia.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN