Logo
Trang chủ
Chương 41

Chương 41

Đọc to

Ngày nào cũng vậy, nàng đều được thằng kia đợi ở cổng trường rồi chở về. Còn tôi, vẫn chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp, đứng ở một góc khuất nào đó nhìn nàng, trong lòng tự nhủ chắc là anh trai của nàng. Nhưng anh trai gì mà bọn họ cười nói vui vẻ với nhau thế kia? Sao trước kia không thấy anh trai nàng đâu mà bây giờ mới xuất hiện? Suy nghĩ của tôi bắt đầu lung lay.

Nhiều lần tôi định nhờ thằng Tân hỏi xem chuyện này như thế nào. Vì nó quan hệ rộng, lại chơi với nhiều người trong trường, nên chuyện này đối với nó quá đơn giản. Nhưng tôi lại thấy ngại, vì dạo này bọn tôi ít chơi với nhau hơn, tất cả cũng chỉ vì một người con gái mà ra nông nỗi này. Tôi cũng muốn bình thường hóa quan hệ với nó, nhưng nó không chịu thì tôi cũng mặc kệ, muốn ra sao thì ra.

Tôi vẫn tin nàng, một mực tin đó là anh trai nàng. Nhưng vào một ngày trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, cành lá rung rinh, đàn chim ríu rít hót ca, bướm lượn theo tôi ra nhà gửi xe. Đi qua hai đứa con gái nổi tiếng hóng hớt, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn nó:

"Mày ơi, hôm nay anh đẹp trai lại đứng ở cổng trường mày à?"

"Thật hả? Vậy tí tao phải ra ngắm mới được!"

"Nhưng mà nhìn anh ý lạ quá, hình như không học trường mình thì phải."

"Mày không biết à? Anh ý là học sinh cấp 3, với lại anh ý với Ngọc Hiếu trường mình là một đôi đấy!"

"Ôi! Thế hả, tiếc nhỉ, đẹp trai vậy mà đã có người yêu rồi."

Nghe xong, tôi chết lặng. Hóa ra nàng đã có bạn trai mới, đó không phải là anh trai nàng. Thế là hết, người mà tôi thích bây giờ đã có người yêu. Tôi như điên như dại đạp xe về nhà, tôi không muốn ở lại cái nơi quái quỷ này, nơi có nàng và thằng kia!

Ngay cả ông trời cũng không thương tôi, bầu trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa ào ạt trút xuống đầu tôi, người tôi ướt sũng. Những vòng quay của chiếc xe đạp bắt đầu chậm dần. Tôi thấy mình vừa mệt cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi cố gắng dùng hết sức mình đạp xe nhanh nhất có thể để về nhà, nhưng không may cho tôi, do trời mưa nên đường rất trơn, do cầm lái không vững, tôi đã bị ngã xe. Người bay một nơi, xe bay một nơi. Trời thì càng lúc càng mưa to, trên đường rất ít người qua lại. Thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe máy chạy qua, họ ngoái lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại, nhưng họ không thèm quay lại giúp tôi. Tôi bắt đầu thấy mệt và buồn ngủ...

Tôi không biết bằng cách nào mình lại có thể về nhà. Tôi chỉ biết sau khi tỉnh dậy, tôi đã ở trên giường của mình. Chắc là có ai đó thấy tôi ngất trên đường nên đưa tôi về nhà. Tôi thấy ê ẩm hết cả người, chân tay thì bị trầy xước hết cả. Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi, tôi gượng dậy tiến đến bàn học của mình, lấy cái đồng hồ mà nàng đã tặng. Tôi nhìn vật kỷ niệm mà nàng đã tặng, nhìn nó mà tôi thấy tôi và nàng đang cầm tay nhau đi trên con đường tình yêu. Đột nhiên, con đường tình yêu biến mất, thay vào đó là hình ảnh nàng và thằng kia đi với nhau trên một chiếc xe, cười nói vui vẻ với nhau, và thế là...

... Bộp...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ký sự chuyển mộ
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN