Tôi đã ném chiếc đồng hồ của nàng vào tường trong sự tức giận. Tôi không thể tin vào mắt mình được nữa, nó vẫn không bị làm sao cả, chỉ bị rụng đôi pin Con Thỏ ra thôi. Dường như thấy hành động của mình quá bột phát, tôi tiến đến chỗ tôi vừa ném chiếc đồng hồ, lắp lại pin cho nó và để lại chỗ cũ. Nó cũng là vật vô tri vô giác, nó không có tội, chỉ chủ nhân của nó có tội mà thôi.
Chiếc đồng hồ được yên ổn mấy ngày thì nó lại bị tôi uy hiếp. Như mọi ngày, vẫn cái mũ kéo sụp trước khi ra về, nhưng lần này, tôi bị mất cái mũ do thằng ở lớp giật.
"Ha... ha... bọn mày ơi, tao giật được cái mũ của thằng Sơn xì rồi!"
"Trả tao... trả tao..."
Chúng nó bốn, năm người tung cái mũ của tôi lên, còn tôi thì chạy theo từng đứa để lấy lại cái mũ, nhưng không được. Trêu tôi chán, nó mới trả lại mũ cho tôi.
"Trả lại mũ cho mày nè, nô một tí mà mệt kinh."
"À... Sơn xì này, Ngọc Hiếu nó không thích mày nữa đâu, nó thích cái thằng ở cổng trường cơ, bỏ nó đi Sơn xì à."
"Mày nói cái gì tao không hiểu."
"Thôi đừng giả bộ, ai chả biết là mày thích nó."
"Mày điên à, tao thích Ngọc Hiếu?" (Trong lòng tôi thích, nhưng mồm tôi lại nói vậy).
"Không thích sao tao nhắc đến nó mày lại đỏ mặt?"
"Tao... tao làm gì có đỏ mặt, chắc tại trời nóng quá." (Lúc đấy là lần đầu tiên tôi đỏ mặt, đỏ cả tai nữa, vì thế bọn nó phát hiện ra ngay).
---
Lại một lần nữa tôi cầm món quà của nàng trên tay, tôi vẫn nhìn vào nó thật lâu, tôi chỉ thấy một màu đen kịt và trong đầu tôi vang lên lời nói của thằng bạn:
"Ngọc Hiếu nó không thích mày nữa đâu."
Không còn gì để luyến tiếc nữa, tôi dùng hết sức của mình ném thật mạnh cái đồng hồ từ sân thượng xuống dưới đất. Lần này thì không những rụng pin mà nó vỡ tan tành hết cả. Thế là xong, Ngọc Hiếu không còn thích tôi, món quà của nàng chính tay tôi đã đập vỡ nó. Tôi đã khóc, một thằng lớp 8 khóc vì một người con gái. Nước mắt tôi cứ tuôn ra, sao tôi thấy nước mắt lần này khác với nước mắt của những lần tôi bị mẹ cho ăn đòn quá. Tôi xem phim thấy người ta bảo là: "Là con trai thì không được khóc, và đừng bao giờ khóc vì con gái, đó là nỗi sỉ nhục của đấng mày râu," vậy thì sao tôi vẫn rơi nước mắt?
"Cây không buồn sao cây rụng lá?"
"Đá không buồn sao đá rêu phong?"
"Tôi không buồn sao tôi lại khóc?"
"Khóc bởi vì em đã xa tôi."