Logo
Trang chủ
Chương 43

Chương 43

Đọc to

Tôi cũng đã từng nghĩ đến việc quên em đi, nhưng thật sự không thể. Người ta thường nói: "Cố quên lại càng nhớ", quả đúng là như vậy. Tôi vẫn thường xuyên gặp em, chỉ là lén nhìn em từ xa lúc em ra cổng trường rồi lên xe của người kia. Em có vẻ xinh hơn trước, cười cũng nhiều hơn. Nụ cười của em đẹp lắm, những lúc trời nắng to mà bắt gặp nụ cười ấy, tôi như được thưởng thức một chiếc kem mát lạnh.

Từ khi biết em có người mới, tôi suy sụp hẳn. Tôi, một học sinh khá giỏi, được cô giáo xếp vào nhóm 1 của lớp (lớp tôi chia làm hai nhóm, nhóm một gồm những người học khá giỏi, nhóm hai là những người học trung bình), bị chuyển xuống nhóm 2 trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. Điểm tổng kết mọi năm đều trên 7.5, giờ tụt xuống 6.5, suýt chút nữa thì thành học sinh trung bình và bị cô giáo chủ nhiệm đến nhà hỏi thăm. Cô và mẹ hỏi tôi vì sao dạo này học hành sa sút đến vậy, tôi không biết phải giải thích thế nào để cả hai người hiểu. Cũng may là bạn bè trong lớp không ai nói với cô giáo chuyện tôi thích em, đó mới là nguyên nhân chính khiến việc học hành của tôi đi xuống.

Mẹ nói với tôi rất nhiều, mẹ bảo mẹ thất vọng về tôi. Nhiều đêm tôi trằn trọc không ngủ được, mẹ lại sang phòng tôi nằm, xoa lưng cho tôi như hồi bé. Bàn tay mẹ bây giờ đã khác xưa, thô ráp hơn, có nhiều vết chai. Tôi biết đôi tay ấy đã làm bao nhiêu việc vất vả để nuôi tôi ăn học.

"Bàn tay mẹ bế chúng con, bàn tay mẹ chăm chúng con,"
"Cơm con ăn tay mẹ nấu, nước con uống tay mẹ đun."

Tôi cũng rất buồn vì đã khiến mẹ vất vả nuôi tôi khôn lớn mà giờ lại báo đáp mẹ bằng học lực giảm sút. Mẹ khuyên tôi: "Con à, năm nay cuối cấp rồi, mẹ muốn con thi đỗ vào trường công lập, chứ không phải dân lập. Nhà mình nghèo, con mà học dân lập thì mẹ biết phải làm sao." Tôi chỉ vâng dạ cho mẹ yên lòng, chứ không dám hứa. Về phía cô giáo chủ nhiệm, tôi cũng hứa với cô sẽ cố gắng học tập để thi đỗ vào cấp 3 công lập. Những ngày học thường, chỉ có tiết của cô giáo chủ nhiệm tôi mới học và giơ tay phát biểu, còn những tiết khác thì đa số tôi ngủ. Bạn bè trong lớp nhiều lúc cũng nhắc nhở, nhưng nhắc nhiều cũng chẳng ai thèm nói nữa.

Hôm đó trời mưa tầm tã không ngớt. Tôi cảm thấy được ngủ trong mưa thì còn gì bằng, nhưng hôm nay có tiết của cô giáo chủ nhiệm, tôi cố gắng không ngủ và chăm chú nghe giảng như một học sinh chăm ngoan. Do tôi học khá môn Toán nên nhiều lúc bị cô giáo gọi lên trả lời, tôi vẫn trả lời được. Hết tiết của cô giáo, tôi lại trở về với công việc quen thuộc: ngủ. Giờ ra chơi tôi cũng ngủ.

"Dậy... dậy... mau! Mày đi học chỉ để ngủ thôi hả?" Thằng Tân cầm tóc tôi giật giật.

"Mày để tao yên!"

"Mày đi ra đây với tao." Nó kéo tôi đi.

"Đi đâu, trời đang mưa mà! Mày bỏ tao ra!"

Nó vẫn không buông, cứ lôi tôi xềnh xệch ra một góc sân trường không một bóng người. Cả hai đứa ướt như chuột lột.

"Mày... mày dẫn tao ra đây làm gì?"

"Hôm nay tao phải đánh cho mày một trận để mày tỉnh ngộ ra!"

"Bụp..." Vừa dứt lời, nó cho tôi một đấm vào mặt, làm tôi tối sầm mặt mũi.

"Sao... sao... mày đánh tao?"

"Mày còn hỏi hả? Mày vì một đứa con gái mà thay đổi, trước mày có thế đâu!"

"... Bụp..." Nó nhồi cho tôi thêm một phát nữa.

"Sao mày không đánh trả hả thằng chó!"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Hệ Thống Ban Ta Trường Sinh, Ta Chứng Kiến Chúng Sinh Tàn Lụi
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN