Logo
Trang chủ
Chương 44

Chương 44

Đọc to

Nó nói thế thì sao tôi có thể đánh lại nó cơ chứ. Nó nói đúng mà, tôi vì một đứa con gái mà thay đổi.

"Bụp... bụp..." Nó vẫn không tha cho tôi, mà tôi cũng không đánh trả lại.

"Đau... đau... quá. Tân ơi... hu... hu!"

"Mày cũng biết đau cơ à? Sao mày không nghĩ lại đi, vì mày mà bao nhiêu người đau đấy!" Mắt nó đỏ ngầu nhìn tôi như muốn giết tôi.

"Đau... đau lắm, mày tha cho tao đi!"

"Muốn tao tha thì mày phải hứa với tao một điều!"

"Điều... gì?"

"Mày phải quên Ngọc Hiếu đi và chăm chỉ học tập. Mày không muốn thi vào công lập hay sao?"

"Tao... tao... không làm được!"

"Vậy thì để tao giết chết mày đi cho rồi!"

Nó vẫn cứ đánh tôi, nó khóc và tôi cũng khóc. Nhìn nó khóc, tôi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến những gì mẹ đã tâm sự với tôi, và tôi bắt đầu bừng tỉnh.

"Dừng lại đi... Tao hứa với mày mà... hu... hu!"

Nó dừng lại và hỏi tôi:

"Hứa suông thôi à? Phải làm cái gì đó chứ!"

"Làm cái gì là cái gì?"

"Á... á..." Nó cầm tay tôi lên và cắn đến chảy máu.

"Sao... sao... mày làm như vậy?"

"Thì để cho mày nhớ. Nếu mày không giữ lời hứa thì hãy nhớ đến ngày hôm nay!"

"Ừ... tao biết rồi... Cảm ơn mày nha... Đau quá, híc... híc..."

"Cảm ơn cái gì? Mày không giận tao à?"

"Giận chứ! Mày đánh đau với cắn đau kinh!" Tôi đưa tay bị cắn lên khoe với nó.

"Mày cũng chẳng vừa, gan lắm mà người mày gầy như que củi ấy, tao đánh đau cả tay!"

"Cảm ơn mày!"

"Cảm ơn lắm thế thôi, vào lớp học đi!"

"Bị như thế này học sao được nữa?"

"Thế phải làm sao bây giờ?"

"... "

"... Lên phòng y tế!" Cả hai chúng tôi đều đồng thanh.

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ấu thơ trong tôi là ... Truyện/Chuyện Ma
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN