Logo
Trang chủ
Chương 51

Chương 51

Đọc to

Cuối cùng ngày biết kết quả thi cũng đã đến. Tôi chả có hứng đi xem vì tôi không làm được môn Văn, và thằng Tân nó cũng không học cùng tôi nữa nên tôi thấy chán quá.
- Ê... Sơn xì, đi xem kết quả đi, có kết quả rồi đấy!
- Tao không muốn đi!
- Ơ hay... Thi rồi mày phải đi xem, nếu mà điểm kém thì rút hồ sơ nộp sang bổ túc mà học chớ... Ke... ke.
- Im ngay thằng mồm thối, đợi tao thay cái quần rồi đi!
- Úi xời... Mặc quần đùi có sao!!
- Điên hay sao mà mặc quần đùi, chân tao nhiều "Hoa Sim", mặc quần đùi để ê mặt à??

*P/s: Chân nhiều "Hoa Sim" tức là chân nhiều mụn do ngứa để lại vết thâm như Hoa Sim*

Hai thằng chúng tôi giữa trời trưa nắng nai nhau trên con đường nóng bỏng của buổi trưa hè. Nó thì vẫn vô tư và hồn nhiên cười nói suốt dọc đường đi, nó vẫn cái tật cũ ngồi sau yên xe không chịu ngồi yên, cứ lắc lư hết bên này bên kia. Nó làm tôi nhớ đến em, có lần tôi nai em về, em ngồi yên không động đậy, tôi cũng thầm từng so sánh cách ngồi của em với thằng Tân thì phải. Tôi muốn nó lắc lư hàng nghìn lần nữa, nhưng không được nữa rồi, một ngày nào đó nó sẽ về quê, để lại tôi một mình. Cuối cùng cũng tới trường cấp ba công lập, trên trường rất đông người, đa số toàn là học sinh, một số ít là các bậc phụ huynh đi xem điểm cho con cái của họ. Nhiều đứa mặt tươi cười thể hiện niềm vui sướng, chắc là bọn nó đã thi với kết quả cao. Có đứa thì buồn rười rượi, còn tôi thì không biết diễn tả cảm xúc nữa, nên vui hay nên buồn đây, khi mà thằng bạn không học cùng tôi nữa.
- Mày không đi xem điểm đi còn đứng đực ra đây làm gì???
- Tao... không muốn xem mà đông thế kia chen sao nổi??
- Thằng ngu, đông thế kia thì cọ xát mới thích chớ. Mày nhìn kìa nhiều gái xinh chưa, anh em mình ra cọ xát một tí!
- Mày thích thì ra mà cọ xát, nếu mà bị ăn tát thì đừng có bảo là quen tao nhá!
- Được rồi, mày ngồi đây để tao ra xem điểm hộ cho, tiện thể cọ xát luôn!
- Next nhanh đi không tao cho cái tổ ong bây giờ!

Nó như con loi choi tiến vào đám đông, lúc thì ẩn lúc hiện rồi biến đi đâu mất hút, chắc là bị hội nào úp sọt vì cái tội thích cọ xát rồi. Còn lại mình tôi với một đống suy nghĩ ngổn ngang. Lâu lắm rồi tôi không có tin tức gì về em, không biết dạo này em thế nào, liệu em có thi vào công lập như tôi không??? Trời ơi sao tôi lại không nhớ ra nhỉ, có lần bạn em nói em là lớp phó học tập cơ mà nhỉ, thì cớ gì mà em không thi vào công lập. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, nhà em cũng có điều kiện, có thể em lên Hà Nội học thì sao?? Còn cả thằng bạn chết dẫm kia nữa, sao mọi người cứ rời xa tôi vậy nhỉ, tôi có gì không tốt cớ chứ?? Đầu tôi như muốn nổ ra hàng trăm mảnh với nhiều suy nghĩ như vậy. Bất giác tôi ngước lên nhìn bầu trời, bầu trời hôm nay thật trong xanh, không một gợn mây. Sao tôi thấy bầu trời giống tôi quá, bầu trời trong xanh không một gợn mây, như là tôi không có bạn bè, mọi người đều xa tôi hết, thằng Tân xa tôi, cả em nữa cũng xa tôi. Chán nản và tuyệt vọng, tôi không nhìn lên bầu trời nữa mà nhìn về phía đám đông, nơi mà thằng ôn dịch kia biến đâu mất hút.

Bỗng... Tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc, mà chỉ mình em mới có, vẫn mái tóc đó, vẫn dáng đi đó. Bất giác tôi chạy ra phía chỗ em, nhưng giường như ông trời không muốn cho tôi gặp em, tôi đã bị dòng người cản lại, không thể đi được, chỉ còn biết nhìn em khuất dần vào đám đông. Liệu có phải do tôi nhìn lên bầu trời lâu quá nên bị hoa mắt? Đang định chạy đi tìm em thì thằng Tân ở đâu mò ra và giữ tôi lại.
- Oắt con đi đâu thế, tao bảo mày đợi tao cơ mà, xem được rồi, mày Toán được bảy, Văn được bốn, chắc mày đỗ rồi.
- Thế mày được bao nhiêu điểm hai môn??
- Hì... hì... Đã bảo tao thi cho vui mà, Toán hai, Văn một, trượt từ vòng gửi xe!
- Tân này!! Tao thấy một người giống Ngọc Hiếu lắm.
- Mày vẫn còn nhớ tới nó à???
- Ừ... - Tôi cúi gằm mặt xuống đất.
- Tao tưởng mày quên nó rồi, nó không xứng đáng được mày yêu tha thiết như vậy đâu, bỏ nó đi...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Món Nợ Bất Tận
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN