Nó chưa nói hết câu, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng, đó là muốn biết có phải người vừa nãy là em không thì ra xem bảng điểm, xem có tên em không là biết ngay. Nghĩ là làm, tôi hòa mình vào đám đông ấy. Nhưng không, tôi sực nhớ ra tôi chỉ biết tên em là Ngọc Hiếu chứ không biết họ của em là gì, tôi phải làm sao đây??? Thằng Tân chạy theo tôi và kéo tôi ra khỏi đám đông lúc tôi tuyệt vọng nhất, đó là không biết họ của em là gì.
- Mày chạy ra đấy làm gì?? Điểm của tao với mày biết hết rồi còn gì!
- Tao... Tao... Xem điểm của Ngọc Hiếu!!
- Sao trần đời lại có thằng si tình thế nhở?? Tao cũng sắp đi rồi, thôi tao không ngăn cản nữa, lần này tao sẽ giúp mày. Họ và tên nó là gì để tao tìm cho!
- Tao... Tao không biết, tao chỉ biết là Ngọc Hiếu thôi, không biết họ.
- Khó nhở, thế này đi cứ xem hết trong danh sách, nhỡ có một Ngọc Hiếu thì sao???
Thật không may cho tôi, trong danh sách có rất nhiều Ngọc Hiếu, nào là Mai Ngọc Hiếu, Nguyễn Ngọc Hiếu, Lê Ngọc Hiếu... Nhưng tôi ấn tượng nhất là cái tên Mai Ngọc Hiếu, vì không những hay mà số điểm cũng ngang điểm của tôi. Tôi mang một hi vọng đó là em... Biết tin tôi thi với kết quả tốt, bố mẹ tôi rất vui, tôi cũng phần nào tránh được gánh nặng về phía mẹ tôi, tôi đã không làm mẹ thất vọng. Từ lúc tôi nuôi hi vọng Mai Ngọc Hiếu là em, thì ngày nào tôi cũng rủ thằng Tân lên trường để xem đã có điểm sàn chưa, làm nó phát cáu lên:
- Nắng bỏ mẹ! Suốt ngày bắt tao đi, có khi nào có thì người ta thông báo!
- Tao sợ trượt lắm híc... híc.
- Bốn mươi điểm còn sợ trượt cái đéo gì??? (Toán 7x2=14 điểm, Văn 4x2=8 điểm, 4 năm học sinh khá + hạnh kiểm tốt được 18 điểm).
- Ai mà biết được, nếu mà trượt tao xin mẹ tao về quê học cùng mày nhé - Tôi nịnh nó.
- Bốn mươi điểm mà trượt chắc bọn nó trượt hết rồi...
Sau bao nhiêu ngày chờ đợi và lên trường xem điểm sàn thì cũng có điểm sàn. Điểm sàn năm tôi thi lấy ba mươi hai phẩy năm điểm, vậy là tôi đỗ, và cả Mai Ngọc Hiếu cũng đỗ, với số điểm mà tôi đã xem. Nhà trường thông báo ngày giờ để mọi người nhập lớp học. Ngày đó cũng là ngày thằng Tân phải về quê theo sự sắp đặt của gia đình. Tôi vô tâm quá, tôi chỉ quan tâm đến mình em mà không quan tâm đến thằng bạn sắp rời xa mình, nó sắp đi rồi mà tôi chưa nói được lời chia tay nó. Trước khi đi tập trung nhập lớp học mới, tôi tạt qua nhà nó để nói lời chia tay.
- Ơ... Sơn xì sao không đi tập trung đi mà qua nhà tao làm gì??
- Tao đến tạm biệt mày mà!!
- Ờ... Tối qua tao cũng định sang nhà mày nhưng tao nghe mẹ mày nói là mai mày tập trung nên tao lại thôi.
- Do nhanh quá tao không chuẩn bị được gì, tao tặng mày mấy quyển Đô-rê-môn làm kỷ niệm!
- Ồ ngon!! Lần trước tao xin thì mày không cho, bây giờ lại cho, có ý đồ gì đây???
- Ý đồ cái gì, mày sắp đi xa rồi tao tặng làm kỷ niệm thôi!! Mày đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhá, khi nào rảnh thì về chơi với tao.
- Nhất trí... Mà sắp tới giờ tập trung rồi, đi đi kẻo muộn - Nó giục tôi.
- Ừ... À Tân này, mày cho tao ôm một cái được không???
- Gớm như là phim Hàn Quốc ấy nhở, người ta nhìn thấy tao với mày ôm nhau người ta tưởng Gay thì sao... Thôi đi đi.
- Ừ... Tao đi nhé!!
Tôi đi ra tới cổng thì nó gọi tôi lại và nói to:
- Sơn xì ơi!!! Nhớ đừng bỏ dở mối tình đơn phương của mày nhá, nếu có cơ hội thì hãy tỏ tình với Ngọc Hiếu nhá!!
Tôi không nói gì cả, chỉ ra dấu hiệu ok bằng tay cho nó.