Quả đúng như lời nó nói, nó chả bao giờ bắt nạt tôi nữa, bù lại tôi cho nó chép bài của tôi và bao giờ cũng vậy, lúc trả bài nó bao giờ cũng điểm cao hơn tôi, vì thằng chép bài bao giờ mà chẳng cao điểm hơn thằng tự làm cơ chứ. Thế đấy, chúng tôi xây dựng lên một tình bạn đẹp cho đến tận bây giờ, nhưng có phải là bạn thân không thì tôi cũng không biết được nữa. Chúng tôi hay chơi với nhau, tâm sự về các bạn gái mới lớn ai xinh ai xấu, ai ngực to ai ngực nhỏ... Và có những lúc đánh nhau nữa, nhưng chỉ được mấy ngày là lại chơi với nhau như bình thường, vậy tôi có thể coi nó như một người bạn thân được hay không? Người ta nói hãy nên trân trọng những gì mình đang có, đừng để vụt đi rồi mới thấy hối tiếc, tôi thấy câu này đúng quá. Nó đi rồi tôi mới thấy hối tiếc là chưa làm gì được cho nó cả, ngoài việc cho nó chép bài của tôi, nghĩ lại thấy việc làm là cho nó chép bài mà tôi thấy trách bản thân mình, tôi làm như vậy là hại nó chứ không phải là giúp nó. Còn nó, nó giúp tôi nhiều lắm, cụ thể như việc nó giúp tôi tìm hiểu về em vậy, những lúc tôi thất tình nhờ nó mà tôi có thể đứng dậy được. Nó đi rồi mà tôi thấy buồn quá, bây giờ tôi phải tự đi học một mình mà không có nó đi cùng, không có ai giúp đỡ tôi lúc tôi cần nhất, liệu tôi có phải là một người hay dựa dẫm vào bạn bè???
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tập trung của những học sinh trúng tuyển vào lớp 10 công lập, tôi đạp xe chầm chậm trên con đường mới, con đường mà tôi sẽ phải đi suốt ba năm học cấp ba. Tôi sẽ phải tập thói quen đi học mà không có nó đi cùng, không có ai nô đùa suốt dọc đường tới trường, tự mình bước đi trên con đường mà không có sự giúp đỡ của nó. Trên con đường đến trường cấp ba tôi gặp rất nhiều tốp học sinh đi hàng ba hàng bốn với nhau cười cười, nói nói vui vẻ với nhau. Còn tôi thì lủi thủi đạp xe một mình, tâm trạng thì không thể vui cho được, nói cách khác đó là: Cười cũng chẳng được mà khóc cũng chả xong.
Nhà trường gửi giấy cho tất cả những ai đã trúng tuyển vào cấp ba công lập và bên trong tờ giấy ghi rõ tên lớp để đến ngày tập trung đầu tiên chúng tôi có thể dễ dàng tìm ra lớp của mình và nhận thầy cô giáo chủ nhiệm, nghe thầy cô giáo nhắc nhở công việc chuẩn bị cho ngày khai giảng toàn trường. Sau khi bị "chém" hai ngàn tiền gửi con "Ngựa Sắt", tôi tiến về phía dãy nhà ba tầng của trường để đi tìm cái biển lớp có cái tên là 10A5. Hành trình gian khổ đi tìm lớp mà tôi đã gặp được mấy đứa bạn hồi cấp hai.
- Hey! Sơn xì... học lớp nào thế?? - Một nhóm gọi tôi lại và hỏi.
- 10A5 - Tôi đáp cộc lốc.
- Úi xời A5 là lớp thường rồi, thế thì bọn này không học chung với Sơn xì rồi, bọn này toàn học A1 với A2 thôi.
- Ừ... không sao cả - Tôi cười trừ
- Các bạn ở lại nhé mình đi tìm lớp đây! - Tôi lên tiếng. Dường như tôi đứng với chúng nó như là người thừa vậy.
Bước ra khỏi đám bạn cũ hồi cấp hai tôi thầm nhủ: "Đúng là bọn nhà giàu khinh người, chúng mày chạy tiền để vào lớp chọn thì nói toẹt ra đi còn bày đặt tinh tướng khoe ta đây học lớp chọn". Không để ý đến lời nói của bọn nó, tôi tiếp tục công việc đi tìm lớp của mình, vì trường khá rộng nên công việc này hơi mệt mỏi, nhưng ông trời không bao giờ phụ lòng tốt của con người, cuối cùng thì tôi cũng tìm ra cái biển lớp 10A5, nhưng không may cho tôi tất cả học sinh trong lớp đã vào hết, tôi chỉ thấy thầy giáo đang đứng trên bục giảng nói nói gì đó rất to mà thôi. Tôi tiến đến cửa lớp ngắt lời thầy.
- Thưa thầy... em xin phép vào lớp! - Thầy thôi nói, quay ra phía tôi đứng ân cần hỏi.
- Thế em tên gì??
- Lê Ngọc Sơn ạ!
- Chắc em nhầm lớp rồi, trong danh sách không có ai tên như em nói cả! Em sang lớp kế bên hỏi xem sao!
- Nhưng thầy ơi bên trong giấy có ghi tên em học lớp này mà!!
- Đâu! Đưa thầy xem tờ giấy nào!
Thầy xem qua và lên tiếng:
- Thôi em cứ vào lớp ngồi đi để thầy báo với nhà trường xem xét lại.
Nghe thầy nói vậy tôi như chết đuối vớ được phao, tôi tiến vào lớp mà bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về tôi (không phải chú ý vì tôi đẹp trai đâu nha, vì tại tôi vào muộn với lại không có tên trong danh sách) làm tôi ngại không thể tả được, tôi ước có một cái lỗ nào để tôi chui một phát xuống cuối lớp luôn để mọi người đỡ phải nhìn. Kia rồi, tôi thấy phía cuối lớp có một chỗ trống, tôi tiến đến và ngồi ở đó, nhưng khi đến bàn thứ ba tính từ bàn giáo viên có một ánh mắt đang chăm chú nhìn từng cử động của tôi...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ma nữ