.. Ò.. ó.. o... O.. o..
Tiếng chuông đồng hồ báo thức làm tôi tỉnh giấc sau một đêm mộng mị. Như thường ngày là tôi tắt chuông đi và ngủ thêm vài phút, nhưng hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng, là ngày gì thì các bạn biết rồi đấy ^^. Tôi chuẩn bị quần áo thật tươm tất và quan trọng hơn cả là tôi phải đi kiếm mấy quả chanh. Các bạn biết tôi dùng quả chanh để làm gì không?? Tôi dùng nó để vắt lấy nước và bôi lên tóc đấy, để làm gì ư?? Tất nhiên là để tạo kiểu tóc rồi =]]. Thời tôi học đang hot bôi keo lên tóc để tạo kiểu tóc, nhưng lúc đấy tôi làm gì có tiền mà mua, chỉ những bọn nhà giàu mới xài thôi, còn bọn dân nghèo như tôi thì dùng chanh. Nói thật là lúc đó có tiền tôi cũng không dám mua, mua về mẹ tôi chôn sống tôi luôn rồi, kiểu gì chẳng nói là: "Mày lại tập tành đua đòi vuốt keo rồi đấy, mày xem mấy thằng đầu tóc bóng nhẫy ra trông có ra cái gì không, muốn tạo kiểu thì dùng chanh ấy, vừa tốt cho tóc lại vừa thơm". Vâng! Đúng như lời mẹ tôi nói, thơm thì có thơm, nhưng cứ thử để đến tối xem đầu có mùi chua lè hay không. Các bạn đọc đến đây thì đừng có thử nhé, nếu có chuyện gì xảy ra tôi không chịu trách nhiệm đâu (^^).
- Ngọc Hiếu ơi.. truyện của cậu này!
- Hi. hi. Cảm ơn Sơn nhiều nhé!
Em đưa hai tay ra nhận cuốn truyện từ tay tôi, động tác rất đẹp mắt và điều quan trọng hơn cả là nụ cười lại xuất hiện trên đôi môi của em. Tôi thấy vui quá trời, ngay cả con tim tôi nó cũng đòi biểu tình theo, nó cứ đập rộn ràng như các chiến sĩ hành quân đi đánh giặc ấy. Lần trả truyện cho tôi cũng vậy, vẫn là một nụ cười và hai tay cầm cuốn truyện trao cho tôi. Tôi bắt đầu cho em mượn truyện của tôi nhiều hơn, những cuốn nào hay tôi ưu tiên cho em đọc trước rồi mới tới Vân. Các bạn biết không, có lần tôi định viết một bức thư tình rồi kẹp vào trong cuốn truyện rồi đưa cho em mượn đấy, nhưng tôi không dám mạo hiểm. Tôi lo sợ em sẽ từ chối tôi, không nói chuyện với tôi nữa, và nguy hiểm hơn cả là em đưa cho cả lớp đọc thư tình của tôi, chắc tôi xin chuyển trường mất thôi. Người ta nói đúng: Từ tình bạn có thể thăng hoa lên tình yêu, chứ từ tình yêu sẽ không bao giờ giảm xuống tình bạn. Vậy nên tôi vẫn im lặng, tôi đợi chờ một cơ hội nào đó, một thời cơ để nói hết tình cảm tôi dành cho em suốt ba năm qua mà không dám nói ra.
****
Vẫn là một ngày học với năm tiết học mệt nhọc, nhưng ngày hôm nay vất vả với tôi quá, vì tôi phải dùng hết khả năng của mình để viết một bài văn trong 90 phút. Phải mất gần 20 phút tôi mới bịa xong phần mở bài. Tôi đang cặm cụi làm bài thì Vân huých vào tay tôi làm chữ của tôi bị nghệch ngoạc, bực mình tôi nói to:
- Vân! Mày không ngồi yên được à, mày xem này hỏng mất mấy chữ rồi! Nga ơi cho tớ mượn cái bút xóa!
- Ông làm gì mà nói to thế!
- Nói to thì sao? Ai bảo mày làm hỏng chữ của tao!
- Có gì cho tôi xin lỗi! Ngọc Hiếu đưa cho ông cái này nè!
Nghe đến Ngọc Hiếu, cơn bực tức của tôi tan biến và giọng của tôi nhỏ nhẹ hẳn đi.
- Cái gì thế??
- Cái này nè! – nó nhấc quyển vở lên và đẩy nó về phía tôi.
Hóa ra là một mẩu giấy với dòng nhắn:
"Xì! Mai mang cho tớ mượn cuốn Xin Lỗi.. nhé (^- ^)" (p/s: Các bạn biết biệt danh của tôi là Sơn xì rồi đúng không, vậy em gọi là Xì cho thân mật hehe).
Đề xuất Tâm Linh: Âm Gian Thương Nhân