Như thường lệ khi mà có người viết giấy cho tôi, tôi xem xong rồi vo viên đáp đi, còn mẩu giấy của nàng tôi ngó nghiêng xem mọi người trong lớp có ai để ý đến tôi không, may quá mọi người đang cặm cụi làm bài, không ai để ý đến tôi cả, ngay cả Vân nó cũng đang chăm chỉ làm bài văn của nó. Thế là tôi lấy cái mẩu giấy đó cẩn thận kẹp vào trong quyển sách. Một hành động khó hiểu phải không các bạn ^^!
Nhưng không may cho tôi, khi tôi hỏi chị tôi về cuốn truyện mà em muốn mượn, một tin như sét đánh đối với tôi, đó là cuốn truyện đã bị thất lạc do nhiều người mượn quá. Nghe chị nói xong tôi buồn hẳn đi, tôi biết ăn nói thế nào với em đây, khi mà em rất muốn có nó, em muốn có nó từ lâu lắm rồi, từ lúc em bắt đầu mượn truyện của tôi cơ, nhưng tôi không thể cho em mượn được vì nó đã được những người bạn của chị mượn mất. Em còn viết cả giấy để nhắc nhở tôi nữa, thế là hết! Tôi sẽ không nhận được nụ cười từ em và nhìn thấy động tác rất đẹp mắt khi em nhận truyện từ tay tôi nữa. Tôi đi học với tâm trạng không được vui cho lắm, tôi không dám nói chuyện với em vì sợ em sẽ hỏi tôi về cuốn truyện, nhưng em là con gái, đã là con gái thì nhớ rất dai.
- Sơn ơi! Cậu mang truyện cho tớ không?
Đối diện với khuôn mặt tựa như thiên thần của em, tôi không lỡ lòng nào nói dối em.
- Cuốn truyện đấy bị mất rồi Ngọc Hiếu à! – mặt tôi ỉu xìu.
- Ui! Phí thế tớ đang muốn đọc thì bị mất, thôi để tớ mượn người khác cũng được!
- Ừm..
Tôi biết là em không vui vì cuốn truyện đã bị mất, nhưng trên môi em vẫn nở một nụ cười với tôi, nhưng đó là một nụ cười gượng gạo, không phải là nụ cười mà tôi thấy được từ em mỗi khi tôi đưa em cuốn truyện hay. Em thật tốt! Em cũng hiểu cho tôi, nếu mà gặp hoàn cảnh như vậy mà nhân vật chính không phải là em mà là cái Vân chẳng hạn, thì tôi đảm bảo mặt nó sẽ xị ra như cái bao. Nhưng em vẫn nở một nụ cười với tôi.. Liệu trên thế gian này có ai được như em.. biết tìm đâu một người như em.
Không cho em mượn được cuốn truyện kia, tôi bù đắp cho em bằng cách là cho em mượn những cuốn truyện khác hay hơn, có khi chị tôi mang truyện về là tôi đưa em đọc luôn. Tình yêu của tôi dành cho em quá lớn, nó đã thúc đẩy một thằng nhút nhát như tôi thực hiện một việc quan trọng, đó là viết hết những ấp ủ trong lòng trong suốt bao năm qua vào một bức thư và nhét vào cuốn truyện khi em đọc truyện em sẽ nhìn thấy nó ngay.
Người ta nói đúng lắm: "Nói thì dễ chứ làm thì khó", do tôi chả viết thư tình bao giờ, với lại tôi học dốt văn, chả biết viết thế nào cho hay cho vừa lòng em, vì vậy cái sọt rác trong phòng tôi đầy lên trông thấy, toàn là những cục giấy được tôi vo tròn lại khi không vừa lòng với những gì mình viết ra. Chữ của tôi cực xấu, tôi phải thật nắn nót như bọn lớp 1 tập viết, tôi mà không làm như vậy thì tôi đảm bảo khi em đọc thư của tôi em sẽ phải bắt tôi dịch từ đầu đến cuối thì chết. Sau bao nhiêu lỗ lực, tôi cũng đã hoàn thành xong bức thư tình đầu tiên trong cuộc đời. Khi em đọc thư của tôi, không biết em có chấp nhận tình yêu của tôi không, nhưng cho dù em có quyết định thế nào thì tôi vẫn sẽ tôn trọng quyết định ấy của em.
Các bạn biết không, tôi còn ngố tới mức này nữa cơ. Chả là tôi có dọn phòng của chị gái tôi, vì chị lên HN học để đấy lâu ngày bụi bặm nên mẹ bắt tôi dọn cho sạch sẽ. Hết lau rồi lại chùi, chẳng may tôi đụng vào phải cái hộp, mọi thứ bên trong bị rơi hết ra, toàn là đồ của con gái và những bức thư. Ai mà chả có bệnh tò mò phải không các bạn và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tôi mở những bức thư của chị ra đọc, toàn là những chuyện của con gái, nhưng điều làm tôi chú ý hơn cả là ở cuối bức thư kết thúc bằng một từ viết tắt, ví dụ như: "bg: Ngọc Hiếu", tôi xem qua mấy bức thư kia cũng như vậy. Tôi chả biết "bg" có nghĩa là gì cả, thế là cái đầu của tôi nó hoạt động, theo tôi suy nghĩ lúc đấy thì "bg" là viết tắt của "begin" trong tiếng anh, tại họ không thích viết dài dòng nên mới viết tắt như vậy. Tôi cũng chả biết "begin" dịch ra tiếng việt có ý nghĩa như thế nào. Như cá gặp nước, đúng lúc bức thư của tôi tôi thấy chưa được ưng ý cho lắm, thế là tôi làm y như những gì tôi học được từ bức thư của chị gái tôi. Trong bức thư tôi có viết: "bg: Sơn". Phải rất rất lâu sau tôi mới vỡ lẽ ra "bg" là viết tắt của cụm từ "bạn gái". Thật là trớ trêu khi em đọc được bức thư của tôi thì em sẽ nghĩ gì về tôi nhỉ?? Ôi! Tôi không dám nghĩ nữa.
Khi chị tôi mang thêm truyện về nhà, tôi đã kịp thông báo tin này với em và em đã đồng ý mượn truyện của tôi. Tôi chọn cho em cuốn hay nhất và điều quan trọng hơn cả là bên trong có một bức thư tình của tôi, một bức thư với bao nhiêu tâm sự được chất chứa suốt bao năm qua. Phải quyết tâm lắm tôi mới cho bức thư vào, tôi phải bỏ đi lòng tự ái trong mình, khi mà em nhận được bức thư của tôi em sẽ cho cả lớp đọc.