Còn hai tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp và đại học, đây có lẽ là kỳ thi quan trọng nhất của tuổi học trò, bởi lẽ nếu trượt tốt nghiệp đồng nghĩa với việc cánh cổng trường đại học đã khép lại. Tôi cũng nhận thức được sự quan trọng của hai kỳ thi này, vì vậy tôi lao vào ôn tập để đạt được kết quả tốt nhất. Lớp tôi bây giờ đã ngoan hơn trước, không còn chơi những trò thiếu suy nghĩ. Trong lớp, những tiếng nói chuyện đã phần nào được giảm thiểu, đôi khi chỉ còn nghe thấy tiếng quạt trần kêu ò ò, những chú ve kêu báo hiệu mùa hè đã đến, hay tiếng giảng bài hăng say của thầy cô giáo nhằm truyền đạt hết kiến thức cho học sinh cuối cấp.
Nhìn mặt đứa nào bây giờ cũng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, tôi cũng vậy, cũng suy nghĩ về tương lai của mình. "Tương lai của mình là nằm trong tay mình chứ không phải nằm ở bố mẹ hay người thân" - đó là câu nói mà tôi tình cờ nghe được khi mấy thằng con trai trong lớp ngồi tâm sự với nhau.
- Sắp thi tốt nghiệp rồi! Tao lo quá bọn mày à!
- Lo gì, tao nghe mấy anh chị khóa trước bảo là chép được mà!
- Đéo biết trước được đâu! Nhỡ năm nay Bộ Giáo dục làm chặt thì sao!
- Mày nói cũng có lý! Tao mà trượt tốt nghiệp thì ông bà già tống tao đi Bộ Đội luôn.
- Chúng mày cứ lo bò trắng răng, sợ trượt thì học đi, lúc đi thi cứ thế mà tuôn ra!
- Mày nói nghe ngon ăn nhỉ? Thế môn Sử với môn Văn học sao đây!
- Học thế nào là việc của chúng mày, liên quan gì tới tao!
- Thế thì mày next đi cho bọn tao nhờ! Đừng có ở đây mà phán linh tinh!
Quả đúng là môn Sử với Văn tôi học sao đây. Những môn học thuộc là điểm yếu của tôi, môn Văn thì có thể bịa được, chứ môn Sử bịa linh tinh là ăn trứng ngay. Vì môn Sử có những sự kiện, tôi mà bịa linh tinh vớ vẩn, người chấm bài kiện tôi phản quốc như chơi... hehe... Còn về phía em, từ lúc bọn tôi đi chơi với nhau, tôi và em tránh mặt nhau hẳn vì ngại những hành động bột phát của em hôm đấy, chắc là do em có quá nhiều cảm xúc, còn tôi chỉ là con rối để em muốn làm gì thì làm. Tôi cũng gác chuyện tình yêu sang một bên để chú tâm vào ôn tập cho việc thi cử sắp tới, vì vậy trong lớp tôi để ý tới em ít hơn trước. Đôi khi mệt mỏi vì kiến thức quá nhiều mà bộ nhớ của tôi thì có hạn, những bài văn chép mỏi nhừ cả tay từ miệng của cô giáo đọc cho cả lớp chép để lấy tài liệu ôn thi và có thể làm phao cứu sinh luôn. Những lúc như vậy, tôi dành đôi ba phút ngồi ngắm nhìn em từ đằng xa.
Em và nhóm bạn ăn chơi của em cũng phần nào nhận biết được sự quan trọng của kỳ thi tốt nghiệp lần này nên đã bớt gây rối để chú tâm vào học. Giờ đây em không còn trang điểm khi đi học nữa, những đôi guốc cao ngất ngưởng đã được em thay bằng những đôi dép vừa đẹp lại vừa thoải mái, và những chiếc quần bò bó sát cặp giò của em cũng được em thay bằng những chiếc quần giản dị mà lại đẹp. Tất cả những thay đổi đó đều phục vụ cho việc ôn tập thi cử. Thử hỏi xem, em mặc những bộ quần áo đó, những đôi guốc cao đó, sau khi học trên trường xong, em phải chạy đến các lớp học thêm hết ca này đến ca khác để tổng hợp lại kiến thức, liệu có hữu ích hay không? Và một điều cực kỳ đơn giản là bây giờ ai cũng lo lắng cho việc thi cử, chả hơi đâu mà quan tâm đến chuyện yêu đương vớ vẩn, vì thế mà bây giờ trước cửa lớp tôi chả có bóng ma nào đến tán tỉnh em cả, em biết được điều này nên em đã ít trang điểm hơn. Tôi đứng từ xa nhìn thấy em dần dần thay đổi trở về như xưa, trở về Ngọc Hiếu cách đây 1 năm của tôi, tôi vui lắm!
Tôi bây giờ đã không còn nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ nữa, tôi có cách nhìn khác về em vì buổi đi chơi lần trước ư? Không! Không hề chút nào. Tôi thay đổi cách nhìn về em là vì tôi đã đọc những gì nói về trinh tiết của phụ nữ qua sách báo và vô tình vào được trang web có topic bầu chọn: "Giữa trinh tiết và Tình yêu bạn chọn cái nào?". Phần đông người chọn là tình yêu, trong đó có cả tôi. Tình yêu của tôi dành cho em quá lớn, nó đã đánh đổ cái bản tính cổ hủ của tôi là coi trọng cái ngàn vàng. Tôi có một mơ ước đó là thi đỗ vào đại học, học xong 4 năm đại học ra ngoài xã hội tìm một công việc ổn định rồi công khai tán tỉnh em, tôi sẽ quên hết những gì không tốt về em để bắt đầu lại từ đầu, vì vậy em chính là động lực quan trọng nhất giúp tôi quyết tâm ôn thi cho thật tốt để bước vào cánh cửa đại học. Liệu ước mơ này của tôi có trở thành sự thực...