Logo
Trang chủ
Chương 61

Chương 61

Đọc to

"Mình đã là gì đâu mà được đi dự cái này nhỉ?" - Chắc là tổ chức ở hội trường, khách sạn phải không? - Tôi nghĩ thầm rồi hỏi Ngọc.
- Ừ, tổ chức ở...
- À, mà cuối tuần này tôi bận dự án ở Vĩnh Phúc rồi...
- Cuối tuần được nghỉ sao anh lại phải đi?
- Bận làm công tác tinh thần cho mấy anh em thợ thuyền ở đấy.
- Cái đấy có phòng tổ chức lo rồi, anh đi làm gì?
- Anh em người ta quý, với lại tôi cũng nhận lời với họ rồi.
- Nhưng mà anh tôi đã...
- Để lát tôi gọi cho anh ấy, tôi cũng có phải nhân vật gì đặc biệt đâu mà phải quan trọng hoá vấn đề.
- ...Thế thì thôi, tuỳ anh vậy!!!
- Ừ, thế đi ăn đi, không muộn!!!
- Mà anh nhậu nhẹt cũng hạn chế thôi, phải biết giữ sức khoẻ cho mình nữa chứ. Bây giờ còn trẻ thì chưa thấy gì đâu.
- Ghê, sao dạo này quan tâm nhau thế. Hê hê, có "vị" gì à!!! - Tôi nhả nhớt.
- Nằm mơ đi đồ toen hoẻn, thôi nhé, tôi đi ăn đây!!!
...
- Cuối tuần này bên tổng làm tất niên các anh ạ. - Tôi tắt máy rồi quay trở lại không khí bàn nhậu.
- Năm nào cũng tổ chức mà, có gì đâu. - Mấy anh em trong bàn cùng trả lời, thái độ không mấy mặn mà lắm.
- Tôi: Vậy các anh đã có ai đi chưa?
- Anh Tùng: Mình toàn nhân viên quèn bên công ty con thì đi đâu hả chú...
- Anh Tiến: Có anh Quý hồi xưa mới làm chân le ve bên đấy được đi rồi thì phải. Anh Quý nhể, hề hề hề - Anh Tiến đá xoáy.
- Anh Quý: Ờ thì... Thì thế mới nói là không có gì mà lại.
- Tôi: Làm có to không anh? Khách khứa đông chứ ạ?
- Anh Quý: Tương đối, thường thì có các cổ đông góp vốn, thành viên trong HĐQT, các sếp bên công ty con, quân xanh, quân đỏ, đối tác, các nhân viên bên tổng tham dự là chủ yếu.
- Anh Tùng: Y năm nay chắc cũng đến dự đấy anh nhỉ?
- Anh Quý: Chắc chắn rồi, vừa "ăn chia" với nhau xong mà.
- Tôi: Công ty Y ấy hả anh? Trước đây còn cạnh tranh mà giờ lại bắt tay nhau, hay thật. - Tôi giả đò hiểu chuyện khi chợt thấy mọi người nhắc tới công ty Y. Chính là công ty của gia đình Trần Gia Huy.
- Anh Tiến: Còn đang chuẩn bị hợp tác làm vài gói nhỏ trong dự án đường vành đai đấy chú ạ. Sắp tới mà "trên" chịu giải ngân vốn đầu tư công xuống thì anh em mình tha hồ được xem "chia thầu". Hề hề.
- Tôi: Mấy vụ hợp tác này là bên mình hay bên họ chủ động hả anh?
- Anh Quý: Bên mình... Đợt chủ động nhường họ gói dự án giao thông nâng cấp đường tỉnh lộ ở T.Bình hồi đầu năm ấy.
- Anh Tiến: Nhường cho nó gói nào không nhường lại đi nhường ngay cái gói "thịt nạc" ấy kể cũng tiếc.
- Anh Tùng: Tôi thì thấy làm vậy lại hay, cái gói đấy trông đỏ tưởng chín thôi. Giải ngân thì nhanh đấy nhưng gói đấy lại nằm trong gói tổng của mấy ông nước ngoài, có ăn được của nó một miếng còn khó.
- Anh Quý: Chú Tùng nói cũng có lý, anh thấy bên mình chủ động buông cái gói đấy mới là cao tay. Nhả được cho Y miếng thịt bã này mà lại lấy được quan hệ ngắn hạn với họ. Bên Y cũng không phải không có lợi vì đang trên đà khuếch trương tên tuổi, dự án có khó nuốt cũng phải cố theo bằng được, chưa kể cái gói đấy mặc dù ăn không dày nhưng bù được khoản giải ngân nhanh cũng là quá ngon rồi.
- Tôi: Gói vành đai bên tổng đang làm ăn chia với bên Y bao nhiêu hả anh?
- Anh Quý: Cái này thông tin nội bộ nên anh cũng không rõ nhưng bên mình chắc chắn chiếm phần nhiều hơn.
- Anh Tùng: Ông Nguyên "chạy thầu" được vụ này kể cũng tài. Tranh thủ đúng lúc bên Nhật nó đang vướng nút đường trên không, không thì bên mình chắc chịu.
- Anh Tiến: Rõ ràng, nhìn thằng Nhật nó thi công là biết rồi, chạy sau mấy gói thầu xây lắp khác hơn nửa năm zời mà giờ nó vượt tiến độ hết rồi.
- Anh Quý: Cái gói đấy không vướng giải phóng mặt bằng nên thoải mái hơn, nhưng mà phải công nhận kỹ thuật thi công của bọn này hơn đứt mình. Anh từng một lần làm việc cùng với bên điều hành dự án của bọn này rồi, nói chung ăn đứt mọi nhà thầu nội của mình về cả giải pháp lẫn tác phong. Sắp tới mà nó chuyển thêm mấy con cẩu vận loại khủng về thì maxspeed luôn.
- Tôi: Gói vành đai bên mình bao giờ thì khởi công hả anh?
- Anh Quý: Một thời gian nữa, mà gói này bên tổng X mình trực tiếp làm rồi. Anh em mình không có phần đâu nên khỏi để ý. Thôi, lên nào!!!

Những câu nói ngắt quãng về chuyện cạnh tranh với công ty Y của K.Nguyên cách đây 2 năm lại hiện về trong trí nhớ của tôi. "Y đang ngày một lớn mạnh... " - Không rõ có phải vì lý do này mà bên tổng X phải nhún nhường với công ty Y, miễn cưỡng chuyển thù thành bạn như hiện tại hay không.

Thời gian cuối năm ngập trong công việc cuối cùng cũng tạm qua nhờ kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán. Tết năm nay cũng giống như những năm trước, chỉ có điều tôi cảm nhận nó gấp gáp hơn thường lệ một chút bởi Tết năm nay còn phải chia thêm khoảng thời gian đến thăm hỏi, quà cáp các thầy cô chuyên ngành, hướng dẫn làm luận văn, cũng như anh Nguyên và các sếp bên XX của mình. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, vốn biếu quà cho các sếp ở XX thì vô tư, nhưng với anh Nguyên thì thực sự không hề đơn giản. Kiểu sếp trẻ tuổi, khoáng đạt, lại thâm sâu thế này thường là những người khá kỹ tính. Tặng quà đắt tiền thì trước hết là mình xót xa, sau người ta lại nghĩ thằng này đú đởn, ưa vật chất. Tặng quà đơn giản, cây nhà lá vườn quá thì có khi họ lại cho rằng ta "hạ ghế" họ, thiếu tinh tế blah..blah... Tôi mon men hỏi dò sở thích của KN qua Ngọc thì bị cô nàng bắt bài. Cực chẳng đã, cuối cùng đành nghe lời cô nàng lấy... một trong số vài chai rượu sưu tầm xịn còn lại của Ngọc để đem biếu. Cũng may là Tết nhất KN thường đưa cô người yêu của anh ta là Ngân đi du lịch nên tôi chỉ phải chúc mừng qua điện thoại và biếu quà qua đường "chuyển phát tay" là Ngọc.

Người ta thường nói mùa xuân là mùa của tình yêu, tình yêu đâm trồi, đơm hoa kết trái. Với tôi thì đây lại là mùa của vi khuẩn và những mùi ẩm mốc, ẩm mốc từ quần áo, giày dép, nhà cửa cho đến chính cõi lòng mình. Bọn Phong, Hùng, Kiên, Thảo trưởng đều đã có một nửa cho riêng mình, Hằng và My cũng vậy, Ly thì còn dùng dằng với một mối tình trẻ con. Ku Hải thì chết bầm dưới quê để tán gái. Các anh trong tổ thì anh Quý, anh Tùng đều đã lập gia đình, anh Tiến còn độc thân nhưng bà gấu già lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Duy nhất còn một mình Trà là đang ở vào hoàn cảnh giống tôi thì cô ấy lại tham gia chuyến phượt dài ngày kết hợp từ thiện của nhóm từ thiện xã hội mà cô ấy hoạt động. Thành ra Tết nhất năm nay mặc dù đã đi làm và có thêm những mối quan hệ mới nhưng tôi vẫn chỉ lủi thủi một mình trong căn phòng trọ, hay chính xác hơn là trong cả cái khu nhà này.

Vì sao lại không nhắc đến Ngọc? Đơn giản vì cô nàng còn đang bận rộn trước lịch "săn đón" và "bủa vây" đến từ Trường. Tay Trường này cũng giống như tôi vậy, tận dụng hết mức có thể khoảng thời gian nghỉ Tết quý giá để tiếp cận, kéo dần khoảng cách và tìm cách hâm nóng tình cảm với Ngọc như tặng hoa, tặng quà, đi ăn đi chơi các kiểu. Tại sao tôi lại biết được những điều này? Đương nhiên là tôi nghe chúng từ miệng Ngọc, Tết nhất không ở gần nhau nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của Ngọc quanh mình vì cô nàng thường xuyên gọi điện. Gọi rất nhiều, í ới liên tục, giờ giấc thì bất định vì bất cứ khi nào Ngọc rảnh là y như rằng tôi lại bị làm phiền bởi những cuộc điện thoại tán tếu, "nướng ống bơ" cùng những lời kể nể, tâm sự của Ngọc về những điều đang diễn ra với Trường trong thời gian này...

- Anh nghĩ sao về anh Trường?
- Nghĩ sao là nghĩ sao?
- Thì về con người của anh ấy?
- Chịu!!!
- Ơ... Hay nhở...
- Thì tôi có tiếp xúc nhiều với anh ta đâu mà biết được.
- Ít nhất cũng phải cảm nhận được gì chứ, kiểu như đánh giá bằng trực giác ý.
- Cao to, rậm râu, củ khoai dí!!!
- Đánh chết giờ, tôi hỏi nghiêm túc mà anh trả lời như vậy hả... Trả lời lại!!!
- Haizz... Tặng hoa, tặng quà, chơi bời ăn uống... Tôi thấy nó cũng "mặc định" như bao gã đàn ông khác khi muốn thể hiện tình cảm của mình thôi. Nói chung là phải có tình cảm với cô thì anh ấy mới làm như vậy. Còn cách thể hiện ra sao, có làm cô thích thú hay không thì tuỳ ở phía cô, chứ nó không phản ánh anh ta yêu cô ít hay nhiều.
- Ừm... Anh thấy anh ấy có tốt không?
- Đã bảo cô đừng hỏi thừa nữa mà, tôi có tiếp xúc nhiều với anh ta đâu mà biết được con người anh ta thế nào?
- Hơ, chưa gì đã cáu... Mà cũng lạ thật, tại sao anh không hề hỏi gì tôi về anh ấy như đã hỏi về anh Nguyên nhỉ?
- Thì tôi và anh ta có cái gì liên quan với nhau đâu mà phải hỏi.
- ...Có... Tôi đây còn gì...
- Cô???
- ...
- Cô thì sao, một bên tán tỉnh, một bên bạn bè... Liên quan quá nhỉ, heeyyy.
- Hừ... Thôi không nói chuyện với anh nữa. Anh Trường cũng sắp đến rồi, tôi đi chuẩn bị đây. Còn anh thì cứ ru rú ở nhà, ăn no ngủ kỹ như heo quay mấy ngày này đi nhé!!! - Giọng Ngọc có vẻ bực tức.
- Hê hê, nhăn nhó ít thôi, sắp được thành bà lão rồi đấy, hehehe.

Tôi cười thêm mặc dù Ngọc đã dập máy... Cuộc nói chuyện vừa rồi, chẳng hiểu vì sao, cũng giống như những cuộc nói chuyện gần đây vậy. Tán hiêu tán vượn, buôn dưa, chém gió không đầu không cuối với nhau thoải mái thì không sao. Chứ cứ hễ khi nào Ngọc nhắc tới cái tên Trường là tôi lại ngán ngẩm trong lòng, thấy khó chịu, không muốn nghe, không muốn cùng Ngọc nói mãi về chuyện đó. Nhiều lúc tay này cầm điện thoại nghe Ngọc kể nể về Trường, tay kia lại click chuột Lap xem tin tức. Tôi tự hỏi trong đầu mình đang nghĩ gì mà không kết thúc luôn cái chuyện đang nói vô bổ này đi. Dù vậy nhưng chẳng thể đổi chủ đề, cũng chẳng thể không nghe hay tắt máy. Không hiểu là vì sao nhưng có lẽ... Sâu trong tận đáy lòng, tôi cũng cảm nhận thấy có một chút gì đó... Liên quan...

Những ngày nghỉ Tết cuối cùng...

- Tuấn đến rồi đấy hả, vào nhà đi cháu. Lại còn cầu kỳ mua quà cáp làm gì thế này. Vào đi cháu, vào rồi dùng bữa luôn - Mẹ My tươi cười khi tôi đến thăm và chúc Tết cô chú đầu năm theo thói quen.
- Có gì đâu cô, giờ cháu cũng đi làm rồi mà... Cháu chào chú ạ!!!
- Bố My: Tuấn đấy à, đã bắt đầu đi làm rồi hả cháu?
- Tôi: Vâng, chú ạ. Vậy mà cô cứ sợ cháu tốn kém đấy, hì. Mà em My em ấy đâu rồi ạ?
- My: Em đây!!! Hứ, còn tưởng anh "lặn" luôn rồi chứ. - My từ trên phòng bước xuống, đón tôi bằng cái giọng gườm gườm và bộ dạng khá ngầu. Nhìn mà buồn cười.
- Tôi: Thấy anh đến mới chịu xuống đấy hả, thôi vào ăn cơm đã, có muốn xử gì anh thì cũng đợi lát nữa đi, hề hề...
...
- Bố My: Công ty XX à... Ừm, bước đầu như vậy là được rồi. - Bố My nhấp chút rượu rồi gật gật đầu.
- Mẹ My: XX này là công ty con của công ty X phải không Tuấn?
- Tôi: Vâng ạ, đúng là bên tổng X là mẹ. Cô cũng biết ạ.
- Mẹ My:... Ừ...
- Bố My:... Một người bạn của chú trước đây từng làm thầu phụ cho vài công trình của bên X. - Bố My trầm tư như đang nhớ về một khoảnh khắc ký ức.
- Tôi: Vậy ạ!!! Vậy bây giờ bạn của chú còn hợp tác với bên X không ạ?
- Bố My: Chú ấy bỏ lâu rồi, may mà bỏ sớm. Bỏ muộn thì chắc là...
- Tôi:... - Tôi im lặng không nói gì vì thầm đoán ra câu chuyện mà bố My đang kể, cái kết có thể không được tốt đẹp cho lắm.
- Bố My: Cái công ty X này thì hay bỏ thầu trúng, chạy được nhiều dự án vì dây trong dây ngoài tương đối mạnh. Có cái thế đó nên hút được nhiều nhà thầu phụ ăn theo. Nhưng mà chơi với ông X này thì phải tỉnh, thật tỉnh vì họ toàn "đè" hợp đồng và chơi trò chiếm dụng vốn... Nhà thầu nào lọc lõi lắm, hoàn thiện nghiệm thu đủ công trình thì mới được quyết toán đầy đủ, đúng hẹn. Đúng là kinh doanh cũng như chiến đấu nhưng mà bên X này...
- My: Thôi mà bố, đang giữa bữa mà cứ nói chuyện kinh doanh với cạnh tranh... - My ngồi chọc chọc đũa, nhăn mặt "ném đá hội nghị".
- Bố My: Ừ đấy, già rồi đâm lẫn cứ nghĩ đâu đâu. Tuấn đừng để ý mấy thứ linh tinh chú vừa nói nhé. Anh sắp già thật rồi mình nhỉ, hì hì hì - Bố My chuyển gam sang nịnh đầm mẹ My.
- Mẹ My: Già có rễ rồi còn sắp với sửa cái gì nữa... Này ăn vào đi cho tẩm bổ... Tuấn nữa, đưa bát đây cô gắp cho miếng này nào...
- Tết này đi chơi được nhiều chưa em? - Tôi hỏi My khi hai anh em đèo nhau lượn phố "ôn lại kỷ niệm" xưa sau bữa cơm tối vừa rồi.
- Đi đâu mà đi hả anh!!!
- Thì đi chơi lung tung, như thế này chẳng hạn... Thằng Quân có hay đưa em đi đây đi đó không?
- Haizz...
- Sao mà thở dài... Sao thế, làm gì mà ôm anh chặt thế!!!
- Em nhớ ngày xưa quá... - My rủ rỉ.
- ...Xưa gì nữa em... Em cứ sống với hiện tại và tương lai đi...
- Ước gì Quân... Nó giống như anh nhỉ...
- Làm sao mà giống anh được, mỗi người một vẻ. Anh là duy nhất, nó cũng vậy... Cũng khác nhau cả về tâm hồn lẫn tính cách...
- Vâng...
- Haizz... Em có chuyện gì à... Mấy hôm trước Tết anh thấy em và nó vẫn còn vui vẻ lắm mà!!!
- Ừhm...
- Kể anh nghe xem!!!
- ...Haizz... Không có gì đâu anh ạ!!!
- Thật???
- ...
- Có đúng là không có chuyện gì thật không!!!
- ...Thật mà... Đúng là không có chuyện gì thật mà...
- Em biết tính anh rồi đấy, không bao giờ hỏi nhiều hay nài nỉ ai khác phải trả lời mình. Vậy nên em có gì thì nhân lúc anh đang hỏi mà kể cho anh nghe đi. Không, anh mà tìm hiểu ra có chuyện gì thì đừng trách vì sao anh giận em!!!
- Em không có gì thật mà, anh này... - My giận dỗi vỗ phồm phộp vào lưng tôi.
- "Chắc chắn là con bé có chuyện gì rồi!!!" - Em muốn vào chỗ nào ngồi không hay cứ đi lung tung thế này!!!
- Cứ đi thế này đi anh ạ, à... Hay là ra Hồ Tây đi anh!!!
- Lại Hồ Tây... Thôi ra chùa Trấn Quốc nhé!!!
- Vâng, thế cũng được ạ.
...
Hai anh em lại vi vu lượn lờ qua chùa Trấn Quốc để lễ bái và vãn cảnh...

- Chùa này đẹp thật anh nhỉ!!!
- Một trong những chùa cổ nhất Việt Nam mà em... Mà sao em không xin quẻ vậy?
- Em không thích, thấy cứ mê tín như đánh lô đề vậy. Mà đầu năm hầu như người ta toàn xếp sẵn quẻ đẹp cho mình. Anh cũng xin đấy à?
- Ừ, thấy nhiều người xin quá nên cũng thử xem thế nào... Nào, biết gì mà cũng lanh tranh vậy, có luận được không mà đòi đọc.
- Hứ, anh hơi bị coi thường em đấy, quẻ em không xin nhưng mẹ em đi lễ thì xin nhiều lắm. Đọc mãi cũng quen, xem nào...
- ...Thế nào, làm sao? Bà bói làm ăn hơi bị lần mần đấy nhé!!!
- Từ từ đã nào, để em xem đã... Ừm, nghe em giải này... Quẻ này ứng với năm nay thì đường công danh của anh rất quang đãng, chứng tỏ công ăn việc làm tốt đẹp. Tiền tài vẫn ở mức bình bình thôi nhưng đang chờ thời khởi sắc. Thọ mạng cũng yên ổn, sức khỏe không có vấn đề gì. Đây này, đường bạn bè nhé, quẻ này nói năm nay đường bạn bè của anh cũng được khai thông, giải mối bất hòa duyên xưa trở lại. Hi, khả năng là làm lành được với anh Xuân rồi... Còn tình duyên nữa này, tình duyên thì năm nay của anh có chút biến động, nhưng mọi thứ vẫn còn mập mờ như mây trôi che trời, tóm lại là về mặt tình cảm thì vẫn không có gì là chắc chắn lắm...
- Mỗi thế thôi? Thế là hết rồi đấy hả bà bói???
- Thì em xem đủ hết rồi anh còn đòi hỏi gì nữa.
- Haha, em chuyển sang phán số đề anh nghĩ là lộc lắm đấy.
- Gớm, có cái khả năng ấy thật thì em cũng chẳng từ đâu. Chỉ việc ngồi nhà rung đùi phán thánh cũng đủ hốt ra tiền.
- Hê hê, rồi, thế giờ về được chưa!!!
- Từ từ, làm gì mà anh cứ giục thế. Đi với em chán thế à mà cứ vội vội vàng vàng. - My lườm lườm tôi, bĩu môi làm mặt dỗi.
- Chán đâu, tại anh thấy cũng tối rồi mà, có chỗ nào để đi nữa đâu.
- Ra chỗ mấy ghế đá kia ngồi đi anh... Ra ngắm Hồ Tây một lúc rồi về.
- Tối đen ngòm rồi còn gì mà ngắm... Rồi, thì đi.
...
- Hì, đấy anh thấy không, ngồi thế này dễ chịu mà. Gió se se, lại có cục bông ấm bên cạnh để ôm. - My vừa nói vừa ôm, dựa cả người vào cánh tay tôi.
- Úi ùi, tình tứ vừa vừa thôi em, thằng Quân hay bạn nó đi qua mà thấy thì bỏ xừ!!!
- Sợ gì chứ!!!... Haizz... Ngồi với anh thế này em nhớ hồi xưa quá...
- Lại bắt đầu xưa với diễm rồi đấy...
- Anh còn nhớ là hôm nào chứ...
- Chịu, chả nhớ... Aiii xùi ui... Rồi, rồi, hôm đi chợ đêm chứ gì...
- Hì, hôm ấy hai anh em mình cũng ngồi với nhau giống thế này nhỉ. Có khác hôm nay là Hồ Tây.
- ...
- Em... Cũng thích anh bắt đầu từ hôm đấy...
- ...
- Giá như...
- Cuộc sống mà cứ giá như thì em sẽ chỉ trở thành con rối của chính mình thôi. Sống suốt cuộc đời với ảo mộng mà quên đi cái đẹp của thực tế xung quanh...
- Em hiểu mà... Hôm nay có chút tâm trạng nên em chỉ muốn ôn lại vài kỷ niệm đẹp thôi. Anh đừng vì em mà lo lắng gì cả.
- Ừ, anh nhắc vậy thôi, chứ đều lớn, đều trưởng thành cả rồi. Phải biết sống cho mình trước tiên đã. Em sống cho mình là cũng đã biết nghĩ cho bố mẹ rất nhiều rồi đấy.
- Em biết rồi mà... Mà anh này, dạo này anh với anh Xuân... Thế nào rồi???
- Vẫn vậy thôi, anh muốn đợi qua hẳn đợt làm luận văn rồi sẽ gặp nó nói chuyện một lần rõ ràng.
- Vâng... Cái Ly ấy anh...
- Cái Ly làm sao? Bỏ thằng người yêu của nó chưa?
- Không... Vậy là nó chưa kể với anh rồi!!!
- Kể cái gì?
- Em nghĩ là nó phải kể với anh rồi cơ, chắc nó ngại... Mà thôi, nói với anh thì cũng vô tư mà...
- Ừ, em thấy kể được với anh thì kể.
- Cái Ly nó nói chuyện với em là... Sau cái hôm nó gặp anh Xuân say rượu ở bar rồi anh với thằng Hải đưa về ý... Sau hôm đó nó có đến thăm anh Xuân vài lần anh biết chứ?
- Anh không, có thấy thằng Hải nói gì đâu... Ờ, mà chắc nó cũng không biết nốt.
- Vâng, sau lần ấy thì anh Xuân hay gọi điện, nhắn tin và nói chuyện với nó anh ạ.
- Thế à.. Rồi sao nữa...
- Cái Ly ban đầu nó cũng bình thường thôi, vì nghĩ đơn giản là anh em vẫn chơi với nhau. Nhưng mà sau... Sau cái lần nó hục hoặc với người yêu thì em thấy nó hay tâm sự và thỉnh thoảng còn hẹn riêng với anh Xuân nữa.
- Cái Ly nó kể hết với em thế à?
- Thì bạn bè thân, lại cùng trường nhau cả có gì mà không biết hả anh...
- Hai đứa nó... Kết nhau???
- Em không rõ thế nào nhưng nghe qua lời cái Ly kể thì... Anh Xuân có vẻ đang "cảm" nó thật rồi.
- "Thế đ' nào, ô hay nhở!!!" - Tôi ngô nghê nghĩ thầm trong đầu, một cảm giác vui vui hiện lên trong tâm trí. - Vậy cái Ly thì thế nào hả em?? - Tôi hỏi My.
- Nó... Thì, hiện tại cũng chưa xác định rõ vì vẫn chưa dứt được hẳn thằng người yêu hiện tại...
- Quan trọng là nó có thích thằng Xuân hay không?
- Chắc cũng có cảm tình anh ạ, nhưng mà... Nó bảo ngoài thằng người yêu hiện tại vẫn đang đeo bám thì vẫn còn một số vấn đề nữa ở anh Xuân mà nó cần phải cân nhắc rồi suy xét cho thật kỹ!!!
- Vấn đề gì???
- Em chịu, hỏi mãi mà nó không chịu nói, haizz.
- "Giữ mồm giữ miệng đấy, cái Ly này chơi được, lại là đứa biết nghĩ nữa!!!"
- Ừ, vậy cứ để xem hai đứa nó thế nào... Em cố gắng vun vào giúp anh nhé, phía thằng Xuân như vậy chắc nó cũng thích rồi, chờ ở phía cái Ly nữa thôi. Không phải là anh gán ghép làm gì đâu nhưng thực sự nhìn thằng người yêu hiện tại của cái Ly ngay từ đầu anh đã không có cảm tình rồi. Lấc ca lấc cấc, nhìn như thằng dẹo, ăn nói thì không biết giữ miếng, không biết trên dưới là gì. Cái Ly nó cũng khá gái mà chẳng hiểu sao lại đâm đầu vào yêu thằng đấy.
- Vâng, thôi kệ nó anh ạ... Em cũng sẽ khuyên, nhưng cũng chỉ có mức độ thôi. Cái chính vẫn phải là ở nó, nó thích anh Xuân thực sự thì mới lâu dài được.
- Ừm, em nghĩ thế cũng phải, anh em bạn bè chơi với nhau nên dính vào mấy thứ nhạy cảm thế này cần phải cẩn thận.

Gần 9h tối, tôi mới chia tay My để trở về nhà. Khu nhà trọ đã có một vài phòng sáng đèn, ít nhất cũng đỡ phải mon men, dò dẫm trong yên lặng như mọi khi. Bước lên đến tầng nhà mình thì phòng Ngọc cửa phòng cũng đang mở...

- Về phòng rồi sao không alo một tiếng làm cái tiệc liên hoan... Ơ... Em chào anh... - Tình cảnh này giống hệt như lần Ngọc bất thình lình xuất hiện trước cửa phòng tôi khi tôi và Trà đang ăn cơm. Lần này phân vai có hơi khác một chút khi Ngọc hôm đó là tôi hôm nay và tôi và Trà thì lúc này lại tương ứng với Trường và Ngọc. Cả hai đang ngồi cạnh nhau, thái thái, gọt gọt một món bánh kem tráng miệng nhìn khá ngon mắt.
- Ồ, sr... Sr, hai người ngon miệng nhé... - Dứt lời tôi bước nhanh về phòng của mình.
- Vào đây đã Tuấn ơi...
Tiếng Trường nói vọng ra nhưng tôi cứ thế lẳng lặng mở khóa, bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Lòng thầm hy vọng hai người họ cứ mặc nhiên ăn bánh đi, không cần phải để ý hay mời mọc tôi làm gì. Vừa bật được bình nóng lạnh để chuẩn bị tắm giặt thì tiếng gõ cửa vang lên. Biết chắc là ai rồi nhưng dù muốn hay không thì tôi vẫn phải mở cửa...
- Anh ạ!!! Có việc gì không anh?
- Cậu ăn bánh đi, bánh Ngọc với mấy chị em làm cả ngày hôm nay đấy. - Trường đưa tôi một miếng bánh được cắt trông cũng khá vào mắt.
- Em cảm ơn... Anh... Có muốn vào thăm quan phòng em không ạ? - Tôi hỏi theo lệ khi thấy Trường chưa có ý muốn rời đi. Và quả là anh ta bước vào để thăm nhà tôi thật.
- Hai phòng bố trí cũng tương đối giống nhau nhỉ? - Trường hỏi.
- Vâng, ở đây thì hầu hết các phòng đều giống nhau anh ạ.
- Tuy nhiên đường điện, nước thì có vẻ chưa được ổn lắm.
- À, cái đấy thì cũng tùy anh ạ. Nhưng có gặp vấn đề gì thì mình cứ báo cáo, chủ nhà họ sẽ giải quyết nếu liên quan đến phòng.
- Ừ, mà đợt ấy Tuấn cũng xử lý giúp Ngọc rồi đúng không??
- Dạ...
- Không cần nhờ tới chủ nhà, Tuấn tháo vát thật đấy. Nhưng mà nhỡ có chuyện gì, chủ nhà họ lại bắt đền thì sao.
- Thì... Chắc là mình phải bỏ tiền ra đền thôi ạ.
- Vậy mới nói, biết về cái gì quá thì cũng không được chủ quan mà mất cảnh giác với nó. Cũng giống như điện vậy, đã biết nó giật, biết nó nguy hiểm mà cứ muốn nghịch với nó thì hậu quả để lại sẽ vô cùng khó lường.
- Vâng...
- Tuấn có số điện thoại của anh rồi chứ!!! - Trường đột ngột đổi chủ đề.
- Em không có ạ...
- Vậy lưu số anh vào, để anh có số của cậu luôn.
- Ngọc có số của em đó anh.
- Vẫn cần xin trực tiếp, như vậy mới là tôn trọng nhau... Rồi... Anh đọc lại nhé 09^@%^@^&@. Okie!!! Vậy anh về đây, có gì thì chú ý tới Ngọc giúp anh.
- Vâng, em chào anh.
- "Này, anh ngủ chưa?" - Gần 12h đêm, lúc tôi đã tắt đèn chuẩn bị ngủ thì nhận được tin nhắn của Ngọc. Định bỏ đấy nằm ngủ luôn thì bỗng nghe thấy mấy tiếng gõ cục cục nơi đầu giường phía bên kia tường.
- "Tôi biết là anh chưa ngủ. Nói chuyện với tôi một lát được không?"
- "Gọi điện thôi cũng được, gọi điện cho thoải mái"
- "Buồn quá... Muốn có người nói chuyện cho bớt nhạt miệng... "
- Hì, tôi biết là anh chưa ngủ mà. - Ngọc tươi tỉnh khi nhận được điện của tôi.
- Có chuyện gì thì nói đi, cho cô 5'. Nói nhanh tôi còn ngủ.
- Bánh ngon không?
- Được...
- Chỉ được thôi á, tôi hì hục mất công cả buổi sáng mà anh chỉ nói mỗi câu "được". Xì.
- Còn 4' rưỡi...
- Này, sang tháng sau tôi sẽ về làm cho công ty đấy.
- Công ty của bố cô???
- Ừ, tôi quyết định rồi, kiến thức mình học được mà chỉ vận dụng vào mỗi cái cửa hàng bé tý kia thì uổng quá. Ngày trước có thể tôi không thích nhưng giờ không hiểu sao tôi lại bắt đầu có định hướng mới.
- Vậy thì tốt, chúc mừng cô. Chắc là gia đình cô cũng phải mừng lắm!!!
- Ừ, hì...
- ...Vì con gái họ thoát dần kiếp lông bông đi ăn trực mà.
- Hê, hôm nay anh không làm tôi tức nổi đâu, tâm trạng đang tốt mà. À, tôi bảo nè, tranh thủ tuần cuối cùng tôi được nghỉ, anh... Dành thời gian 1 ngày thứ 7 tuần này đi với tôi được không???
- Không...
- Đi... Tôi năn nỉ, năn nỉ, năn nỉ anh đấy... Đi chụp ảnh, cafe, lượn lờ với tôi một hôm duy nhất thôi...
- Anh Trường của cô đâu sao không rủ!!!
- Rủ anh ấy chán chết, suốt ngày kêu bận.
- Mấy hôm Tết chẳng đưa cô đi chơi suốt đấy còn gì.
- Tết nhất được nghỉ nó khác. Ngày kia đi làm rồi lại khác.
- Tôi cũng bận khác gì anh ta đâu. Nhân viên quèn như tôi, áp lực thậm chí còn lớn hơn anh ta đấy.
- Tôi cũng biết mà, cũng biết anh cũng rất bận. Nhưng anh nghĩ mà xem, sắp tới tôi đi làm giống anh. Rồi cũng sẽ bận như vậy, không có thời gian cho những đam mê kể trên nữa, anh không nghĩ cho tôi một chút được à.
- Sao tôi phải nghĩ cho cô nhỉ!!!
- ...Anh là bạn tôi, đương nhiên phải nghĩ cho tôi rồi. Còn nếu như anh nói không thì tôi cũng chẳng còn gì để nói với anh nữa, rất hiếm khi tôi hạ mình, xuống nước thế này với một người!!! - Ngọc bắt đầu tỏ vẻ bất nhẫn.
- Chiều thứ 7 thôi, không có cả ngày đâu!!!
- Đã nhận lời thì nhận cho trót đi...
- Hết giờ, tôi tắt máy đây...
- Rồi rồi, đồ kibo. Chiều thì chiều, 3 ngày nữa thôi đấy, anh đừng có mà quên.

Chiều thứ 7 cuối tuần...
- Nhìn cô cứ như dân phó nháy bán chuyên vậy!!! - Tôi cười khen Ngọc khi cô nàng diện nguyên một cây bò, mũ bò, vai khoác balo đựng máy ảnh và lens. Toát lên vẻ vừa năng động, vừa xinh đẹp. - Giờ ra đâu chụp đây??? - Tôi hỏi Ngọc.
- Từ từ đã, xem nào... Giờ mới có hơn 3h, trời chưa đẹp lắm. Lượn lờ phố phường một chút rồi đi chụp sau.
- Thì nãy giờ vẫn đang vòng vèo hít bụi đấy còn gì.
- Thì cứ đi đi, mà anh đi chậm thôi, đi vãn cảnh mà cứ phóng vèo vèo... Ối... Làm gì vậy... - Ngọc hơi rướn người vào lưng tôi khi tôi bóp phanh bất ngờ.
- Chị ơi, mấy con mèo này rao đi đâu đấy ạ?
- Ơ... Anh hỏi mấy con mèo này làm gì? Định nuôi chúng à? - Ngọc ngạc nhiên khi thấy tôi dừng xe chỉ để hỏi 5 con mèo trong rọ mà một chị lao động đang đạp xe chở trên đường.
- Chị lao động: Mang bán thôi chứ còn mang đi đâu nữa!!! - Nghe cách chị này trả lời thì hẳn là mang bán... Ra mấy quán tiểu hổ rồi. Nhìn mặt mấy con mèo nhỏ thó, ngơ ngác, ngồi quấn lấy nhau chỉ biết kêu gào meo meo thật tội nghiệp.
- Tôi: Mấy con này chị bán thế nào... Rồi, bán hết cho em cả cái lồng này!!!
- Ngọc:... - Ngọc im lặng nhìn tôi không nói gì, chốc chốc lại thò ngón tay thon dài, trắng muốt vào khe lồng để trêu trêu mấy chú mèo tội nghiệp.
...
- Giờ tính sao đây? - Ngọc hỏi tôi.
- Đem tạm đến chỗ thú y được không?
- Ở đấy toàn giữ chó, đem đến sợ bọn miu miu này hoảng... À hay là thế này đi...
Ngọc bàn với tôi, vậy là cả hai quyết định rồng rắn bọn miu miu này đến quán cafe mèo ở gần đường ven hồ. Ở đó cũng toàn mèo nên có thể cho 5 con miu miu này nghỉ tạm. Trong quán cũng có nhiều thanh niên, teen teen yêu mèo, tham gia nhiều diễn đàn, các câu lạc bộ nên có thể nhờ nick của họ làm trung gian để gửi tặng 5 con nhóc miu này tới những người yêu mèo thực sự và muốn nhận nuôi chúng. Nghĩ thì nhanh, nhưng thực hiện thì khá lâu, vì vẫn đang là sau Tết nên nhiều gia đình họ cũng kỵ cho con em mang mèo về nuôi. 1, 2, 3 giờ đồng hồ trôi qua, Ngọc vừa ngồi trêu mấy con mèo, vừa nói chuyện với mấy vị khách bàn bên, thi thoảng lại đưa ống ngắm làm vài shoot chân dung mèo và những bức tạo dáng chung với chúng. Tôi nhìn theo vừa thấy ngộ nghĩnh, đáng yêu mà cũng thầm tự trách mình. Vì lôi theo bọn mèo này mà làm lỡ dở dự định quan trọng nhất hôm nay của Ngọc là chụp ảnh thiên nhiên, phong cảnh.

Tới gần 7 rưỡi thì chú mèo "xí trai" nhất cuối cùng cũng được về với người chủ tốt của nó. Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang Ngọc thấy cô nàng vẫy vẫy tay "chào" con mèo làm thâm tâm lại thấy đôi chút chạnh lòng.
- Xin lỗi cô nhé, hôm nay... Haizz...
- Heey, đừng có xin lỗi vội, có biết vì sao hôm nay tôi lại dễ tính vậy không?
- ...
- Vì còn ngày mai nữa đấy, nguyên cả 1 ngày mai nữa đấy. Anh nên dành nó để thể hiện lời xin lỗi của mình một cách thiết thực nhất.
- Mai à, ờ thì mai... Chủ nhật thì có gì mà không đi được.
- Thế sao mọi lần toàn kêu bận!!!
- Thì mai không bận...
- Hì, biết điều vậy là tốt... Oa, giờ đi ăn đi, tôi đói quá rồi.
Vậy là "nhờ" 5 anh em siêu nhân mèo. Tôi từ cái hẹn chỉ 1 buổi chiều thứ 7 duy nhất, đã "được" Ngọc khuyến mãi thêm 1 buổi tối + nguyên 1 ngày Chủ nhật - Mà đáng lẽ theo lịch là lịch nhậu của tôi. Cả hai lượn lờ bờ bụi quanh mấy quán vỉa hè phố cổ ăn cho ngon và cho có không khí, mặc dù có hơi mất vệ sinh một chút. Cơm no xe cưỡi xong xuôi lại vòng ngược về hồ Võ Thị Sáu để cafe, sinh tố. Ngồi chém nhau chí chóe cả quán, chán chê đến tận hơn 10 rưỡi tối cả hai đứa mới chịu nhổ rễ ra về.
- Cô làm sao vậy... Buồn ngủ à? - Tôi hỏi khi thấy Ngọc có biểu hiện gà gật.
- Ưm... - Cô nàng chẳng nói chẳng rằng gì nữa, vòng hai tay qua eo rồi ngả đầu lên vai tôi mà ngủ ngon lành suốt cả quãng đường về nhà. Nghĩ cũng buồn cười với cô nàng này.
...
- Về đến nhà rồi... Ngọc ơi... Dậy đi nào... - Tôi ngoảnh về sau, gần với mặt Ngọc rồi đưa tay vỗ vỗ lên vai lay cô nàng dậy.
- "Lộp... Bộp... " - Có tiếng bước chân từ phía bên kia đường vọng lại. Bóng 1 người cao ráo chậm rãi bước gần về phía chúng tôi...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: 5 Năm 1 Cái Kết
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN