Ngọc ơi, anh... Sao lại thế này cơ chứ...
Tôi nhăn nhó khổ sở, muốn lập tức đuổi theo, nhưng một bên T.Dương vẫn đang dựa trong lòng mình. Đành miễn cưỡng đưa cô ấy vào phòng, đặt yên vị lên sofa rồi mới lao vội ra thang máy.
"Chết tiệt!!!"
Lầm bầm chửi thề vì sự lề mề trên bảng hiện số. Hết kiên nhẫn, tôi mở rầm cửa thang bộ, thoắt cái đổ ập cả thân người xuống bằng tốc độ như muốn nhấn chìm cả cơ thể vào khoảng không gian xoắn ốc ngột ngạt này. Hành động hấp tấp thiếu tự chủ khiến chân phải đau điếng vì một cú va chạm với tường, nhưng cũng chẳng khiến tôi chú ý.
Chạy một mạch xuống hầm để xe, tìm láo liên một hồi, lại hớt hải chạy ra sảnh tòa nhà cũng không thấy bóng dáng Ngọc đâu. Mở máy gọi điện lần thứ nhất cô ấy không nghe, lần 2, lần 3, lần 4... Liền sau đó thì tắt máy. Nhắn một tin nhắn gửi cho cô ấy xong, hai tay tôi buông thõng. Thất vọng dựa vào bồn hoa bên vệ cỏ, cảm thấy vô lực như người say đang bước trên mây. Qua một lúc hơi thở bình ổn rồi mới nhớ ra T.Dương vẫn đang nằm ườn trong phòng. Chán nản cùng chút bực dọc, tôi đem tất cả phát tiết bằng cái vỗ chan chát vào đầu. Sau cùng mới nặng nề nhấc bản thân trở lên nhà.
Đem theo chiếc cặp lồng Ngọc đánh rơi ngoài thang máy vào phòng thì thấy T.Dương đang nửa quỳ nửa nằm sấp trên ghế sofa, hai tay ôm lấy gáy, đầu thì cúi sát. Thấy tư thế hơi lạ nên tôi thử đánh động vào vai.
- Không sao, yoga thôi mà... Làm vậy cho bớt say...
Nghe T.Dương nhát gừng giải thích, tôi cũng không để ý. Vào bếp đun cho cô ấy chút sữa đặc pha cacao. Mấy thứ dinh dưỡng này đều là Ngọc đem đến vì biết tôi hay thức đêm làm việc. Lần nào cô ấy đến cũng kiểm tra độ vơi của chúng rồi lại cằn nhằn vì tôi lười chăm sóc bản thân. Mắt mơ hồ lạc trong những suy nghĩ, lại nhìn đến chiếc cặp lồng nhiều tầng rơi vãi những món tôi thích đang đặt trước mặt. Miệng mấp máy trong vô thức, theo phản xạ lại nuốt ngược trở lại, khô khan đến đắng ngắt...
Tiếng nôn ọe cùng xối nước bên trong phòng tắm vọng ra làm tôi trở lại thực tại. T.Dương say nhưng khá "ngoan", vẫn đủ nhận thức chứ không có quậy phá hay làm loạn. Sau khi "trả địa" xong có vẻ cũng không mệt lắm mà tỉnh táo hơn hẳn. Đón lấy cốc sữa tôi pha, cô ấy tu một hơi hết sạch làm tôi một phen mắt tròn mắt dẹt.
- Từ từ thôi, không nghẹn.
- Ực... Không sao, nôn xong rát hết cả họng!!!
- Lần sau cứ thế tiếp tục "phát huy". - Nhìn vệt sữa đục đọng quanh viền môi T.Dương, tôi nhịn không được cười "xoáy" cô ấy.
- Như này chắc là do đi cùng đối tác?
- No, gặp đối tác có dại dột mới uống thế này. Đi cùng bạn thôi... Nó vừa thất tình nên uống không kiểm soát!
- "Ồ, vậy là người cùng khổ rồi!" - Tôi nghĩ thầm vậy chứ tất nhiên không nói ra miệng bởi bản thân còn đang sốt ruột vì chuyện khác. - Uống xong rồi có thấy đỡ hơn không?
- Ừm... Anh đang sốt ruột muốn đi tìm cô ấy phải không?
- Lúc ấy say vậy mà vẫn biết chuyện gì xảy ra à! - Tôi cười, phảng phất có chút mỉa mai và trách móc.
- Tôi say nhưng vẫn có thể thấy mọi chuyện mà, chỉ là giống như mê man, không tự chủ được cơ thể mình... - T.Dương đưa bàn tay mảnh mai áp lên trán, cười gượng. Hai mắt lim dim váng vất một sự ngại ngùng. - Ban nãy hình như vì tôi mà anh gặp họa rồi... Haizz, thực sự xin lỗi...
Tôi im lặng, chẳng biết và cũng chẳng muốn nói gì.
- Tuấn này, tôi ổn rồi, mau đi tìm cô ấy giải thích đi. Nếu cần, cứ để tôi đi cùng cũng được.
- Cô ấy tắt máy rồi, giờ đến nhà cô ấy sợ cũng không thể gặp.
- Vậy cứ ngồi chờ ở đây thì sẽ tốt hơn à? Phải đi tìm cô ấy để thể hiện sự chân thành của anh chứ. Phụ nữ khi hoang mang, anh không biết họ có thể làm những gì đâu.
-... - Bật lửa châm thuốc, tôi tiếp tục duy trì sự im lặng.
- Không rõ tình cảm của hai người đến đâu nhưng tối nay tôi đã chứng kiến bạn mình đau khổ ra sao khi... Haizz, tình yêu của người con gái rất đáng trân trọng, khi cô ấy còn yêu anh, dù anh có phạm bao nhiêu lỗi lầm, cô ấy vẫn sẵn sàng bao dung, tha thứ tất cả. Nhưng nếu cứ khiến cô ấy chịu nhiều tổn thương dù chỉ là hiểu lầm, thì khi vượt qua rồi, cô ấy sẽ trở nên cứng cáp và chai sạn. Tới lúc đó thì trong mắt cô ấy, anh cùng lắm cũng chỉ như một người đi ngang qua cuộc đời mà thôi.
- Nghe giống như cô đã từng trải qua giai đoạn đó vậy... Ồ, xin lỗi, là tôi đoán vậy thôi chứ không có ý gì đâu. - Tôi cười nhạt nhẽo, đưa tay lên vuốt vuốt sống mũi. T.Dương dường như cũng chẳng bận tâm, đứng dậy phủi phủi chân váy.
- Anh mau đi tìm cô ấy đi, tôi cũng về nhà mình đây.
...