Logo
Trang chủ
Chương 93

Chương 93

Đọc to

Trời đã vào giữa đông tháng 12 nên tiết trời lúc nào cũng xám xịt. Không khí trong công ty X có lẽ cũng vì vậy mà thêm phần u ám.
Trượt thầu... Kết quả đấu thầu sau công bố, gói dự án đã hoàn toàn thuộc về công ty Y. Phòng kế hoạch - Kinh doanh nhốn nháo về thông tin này vì chi tiết hồ sơ dự thầu phần lớn là do phòng ban họ nghiên cứu. Trường và Vinh đều được triệu tập trong buổi họp đánh giá cùng các vị trí đầu não của công ty ngay sau khi kết quả đấu thầu được thông báo. KN chỉ họp một lúc, nhận được cuộc điện thoại của ai đó liền rời đi ngay, không cần tới cả tôi theo cùng.
- Khoảng giá họp đi họp lại để thống nhất ý kiến vậy mà không ngờ lại chết vì nó.
Ngồi nghỉ trưa trong quán cafe mà U.Nhi không ngừng gõ gõ chiếc bút lên mặt bàn. Vẻ tiếc nuối hiện rõ mồn một trên mặt cô bé vì dù sao đây cũng là công sức lao động của cả tập thể phòng ban trong suốt một thời gian dài. Vậy mà nay lại thất bại chỉ về giá so với Y. Hỏi ai mà không buồn bực cơ chứ.
...
Cả ngày hôm đó tôi không tài nào liên lạc nổi với KN. Công việc vẫn phải tiếp tục nhưng cảm giác mọi thứ như đình trệ sau vụ trượt thầu thì thật là tồi tệ. Mãi cho đến tối mới nhận được mail của anh ta yêu cầu tôi kiểm tra lại toàn bộ hoạt động huy động dòng tiền và vốn đối ứng của ông Luân thông qua file tài liệu mà anh ta gửi kèm. Tôi không rõ tại sao KN lại yêu cầu vậy nhưng cảm nhận được điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra nên bắt tay ngay vào việc. Vừa đọc qua vài dòng tài liệu đầu tiên thì điện thoại tôi reo.
...
- Cô ấy vừa xuống taxi là đã thế này rồi hả anh? - Tôi vừa hỏi anh bảo vệ tòa nhà vừa đỡ người Thùy Dương dậy.
- Ừ, vừa xuống khỏi taxi đã thấy lảo đảo rồi, đi được thêm mấy bước nữa thì ngã luôn làm anh tưởng trúng gió. May anh lại có số chú, gọi luôn đỡ rắc rối.
- Vâng, cảm ơn anh nhé.
T.Dương đứng không nổi nên tôi đành đỡ cô ấy dựa vào người mình. Dìu vào đến thang máy thì cô ấy tỉnh, giọng thều thào ngai ngái mùi rượu.
- Tôi... Mệt quá...
- Uống rượu à?
- Ưm... Là anh à... Aiii, đầu tôi đau quá...
Đưa T.Dương về phòng, ngớ ngẩn thay tìm mãi không thấy chìa khóa nhà cô ấy đâu. Lục khắp túi xách lẫn túi áo cũng không thấy, khả năng làm rơi mất ở đâu đó rồi. Thở dài ngao ngán, bất đắc dỹ đành đưa cô ấy lên phòng mình. Dù sao đang trong tình trạng vậy, có người bên cạnh vẫn tốt hơn là ở một mình.
- Ưm... Đau đầu quá...
- Nào, dựa vào tôi, đừng cọ quậy nữa để tôi còn mở cửa.
T.Dương ẻo lả đứng không nổi nên tôi đành vắt hai tay cô ấy quàng sau gáy. Thuận thế để người cô ấy dựa cả vào lòng mình cho khỏi vướng víu. Tư thế do vậy trở nên vô cùng mờ ám. Nếu ai đó không hiểu nhìn qua, thể nào cũng thành một đôi tình nhân ngả ngốn và cô gái đang mơn trớn cố hôn chàng trai cho xem.
- Reng... Reng... - Chưa kịp tra chìa vào ổ thì Ngọc gọi.
- Anh có ở nhà không?
Đang vướng víu với "cục thịt" bên cạnh chưa thể giải quyết nên tôi chẳng suy nghĩ. Đáp ngay một câu trả lời vô cùng sai lầm và ngu ngốc. - Anh không, anh đang ở ngoài có việc. Em đang...
Vừa nói đến đó thì hai tiếng "ping" gần như cùng lúc đồng thời vang lên. Một phát ra từ phía thang máy, một ở ngay trong điện thoại của tôi.
- Anh...
Bàn tay vẫn giữ nguyên chiếc điện thoại bên tai. Linh tính dữ dội từ đâu ập tới, tôi quay lại thì thấy Ngọc đang đứng bất động ngay trước cửa thang máy vừa mở. Mắt mở to nhìn tôi không chớp.
- "Bộp"...
- NGỌC...
Chiếc túi đựng cặp lồng trong tay Ngọc rơi xuống khi em vụt chạy mất vào trong thang máy. Vung vãi ra sàn là mấy viên trứng chiên, thịt quay và dưa chua mà tối qua tôi còn nói với em rằng mình đang thèm. Trong tích tắc trái tim giật thót lại như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi chỉ kịp hô lên một tiếng trong vô vọng mà không thể lao ngay tới khi cả cơ thể T.Dương vẫn đang đổ ập trên người mình...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ám Hà Truyện (Dịch)
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN