Logo
Trang chủ
Chương 98

Chương 98

Đọc to

Địa ngục tinh thần - Sẽ là đao to búa lớn khi nói vậy, nhưng quả thực với riêng bản thân tôi, chuỗi ngày vừa qua tựu chung một phần có thể ví

von như vậy. Trống rỗng trong cả suy nghĩ lẫn tâm trí. Đáng sợ nhất là mớ bòng bong tỉnh trong mơ, mơ trong tỉnh cứ bám riết lấy đầu óc, khiến

tôi nhiều lúc trở nên si mê không biết đâu là thực tại. Có lần đi bộ còn suýt bị xe đâm chỉ vì không nghĩ là mình đang sang đường. Nhiều sáng

thức dậy, tôi vô thức vồ lấy điện thoại, nhắn tin chúc ngày mới theo thói quen rồi giật mình, lại xóa đi khi chợt nhớ ra một điều. Để rồi sau đó chỉ

biết vò đầu lắc lắc, mong sao những gì xảy ra chỉ là một cơn ác mộng.

Rượu say, đòn tỉnh - Chính trong thời điểm luẩn quẩn ấy, một người đã xuất hiện khiến tôi tỉnh lại với thực tại. Không ai khác chính là KN... một trận đòn nhừ tử từ đám tay chân và từ chính anh ta.

- Dám làm nhiều việc sau lưng tôi như vậy, kể cũng xem như cậu lớn mật đấy. Nể mặt cậu từng là bạn cái Ngọc, cũng từng là nhân viên thân

cận của tôi, xem như gặp gỡ hôm nay thay cho lời cảnh cáo. Chuyện giữa cậu và nó từ giờ chính thức chấm dứt. Tôi không muốn gặp cậu trong

 

hoàn cảnh này lần nào nữa, vì lần tới chắc chắn cậu không còn người ngợm nguyên vẹn như thế này đâu.

KN trước giờ đã nói là làm, nên tôi hiểu anh ta không nói suông. Chuyện này đến tai anh ấy hẳn là từ miệng Hoa, chứ bản thân Ngọc chắc chắn

chẳng bao giờ chịu nói ra. Chỉ là chính tôi, trong giây phút đau đớn, bê bết ngồi góc đường, tự vấn lòng mình đã đến lúc phải chấp nhận sự thật.

Trận đòn của KN đau đớn về thể xác, nhưng một phần cũng nhờ nó mà tôi thoát khỏi đám mây mù u mê đã vây quanh mình suốt một khoảng thời gian.

Tôi mặt dày chủ động hẹn gặp Hoa, xem như là lần cuối muốn hỏi thăm tin tức về Ngọc.

- Đang có một người rất tốt quan tâm đến nó rồi. Chỉ cần anh biến khỏi cuộc đời nó nữa thôi là ổn.

Tôi cười khổ cam chịu lời sỉ vả từ Hoa, thực ra cô ấy chịu hẹn gặp tôi thế này đã xem như nể nang lắm rồi. Qua một hồi hỏi han, tôi cũng chứng

thực được "người tử tế" ấy không ai khác chính là T.Hoàng. Rốt cuộc vẫn là linh cảm của mình chính xác - T.Hoàng thực sự có tình cảm với

Ngọc. Anh ta rõ ràng có xuất thân lẫn thân thế rất tốt. Chưa kể thâm tình hiện tại khi X và Z vẫn đang trong giai đoạn đầu của sự hợp tác. Ấy là

còn chưa nói đến cảm tình có sẵn của bà Liên cũng như KN dành cho anh ta. Nếu T.Hoàng thực sự tốt như vậy, hẳn Ngọc sẽ có được hạnh phúc, không còn phải gồng mình, không còn phải chịu đựng nữa... Điều này lẽ ra tôi phải lấy làm vui, vậy mà cớ sao sống mũi cứ cay xè đến ê

ẩm thế này. Đã thực sự tỉnh rồi đấy, nhưng phải quên đi nữa... Quên đi những chuyện cũ... Quên đi Ngọc... Quên đi mối tình đầu, cũng là duy

nhất... Hà Nội, có lẽ cũng đã đến lúc phải xa nơi này rồi...

----

Suy nghĩ trên tôi từng cố trốn tránh, nhưng cũng đến lúc phải quyết định. Tôi đến thăm anh họ, vừa hỏi han tình hình công ty hiện tại, vừa tiện

thể tâm sự chuyện tôi tính rời đi. Anh cũng không có ý kiến gì về chuyện tôi muốn vào Nam lập nghiệp, dù sao nhà cửa dưới quê tôi cũng bán

hết rồi. Mối liên kết duy nhất còn lại chỉ là mộ phần gia đình và họ hàng mà thôi.

 

- Tình hình công ty anh dạo này thế nào rồi, đã giải quyết xong quyết toán với mấy chủ đầu tư kia chưa?

 

- Hajzz...

Anh họ thở dài ảo não khi nghe tôi hỏi chuyện làm ăn, kiếp làm cai, thầu phụ. Ăn rơi ăn vãi công trình từ các chủ đầu tư lớn. Làm chưa xong thì bị ép tiến độ, xong rồi lại bị chậm nghiệm thu quyết toán. Bị ngang nhiên chiếm dụng vốn mà vẫn phải niềm nở để đòi tiền. Lương nhân công nhiều khi còn nợ mà vẫn phải chạy vạy vay mượn để xin dự án. Đơn giản làm nghề này mà không có dự án quay vòng là cầm chắc "chết".

- Dự án bên... Công ty X vẫn chưa đến hạn hả anh?

- Uhm, mà sao đang dưng mày lại nghỉ ở đó, thấy nó bắt đầu khó khăn à?

Nghe anh họ nói vậy tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ, công ty của anh lẽ ra còn có thể kiếm được nhiều công trình hơn nếu X giành được mấy khu đất kia. Chỉ tiếc vì tôi mà...

Thời gian chuẩn bị cho sự chuyển đổi tương đối thảnh thơi nên dạo này tôi hay đi lại quê - hôm nay để thăm họ hàng và thắp hương mộ phần gia đình. Tôi cũng thường qua thăm mộ cụ Đặng mỗi khi từ quê trở lại hôm nay. Dù gặp nhau không nhiều nhưng những ấn tượng trong quá khứ khiến tôi có cảm tình rất tốt với ông ấy. Đã có lúc tôi từng nghĩ tương lai sẽ được làm con rể, được hàng ngày gọi ông là "Bố" trên công ty cũng như ở nhà, được...

. Vài bông cúc tươi thay cho những bông đã hơi héo.

- "Sau này vào Nam rồi, chắc con không còn đến thăm bố thường xuyên được nữa. Thông cảm cho con bố nhé!!!"

----

Bụng của My lộ hẳn rồi con bé mới chịu làm đám cưới, đám cưới vui như hội ấy vì con bé đông bạn đông bè mà. Đợi tiệc mừng này kết thúc tôi mới chia sẻ quyết định vào SG sống với a.Mạnh và đám bạn của mình. Khỏi phải nói tất cả bất ngờ thế nào khi nghe tin ấy, với Trà, My và Xuân chóa còn có thêm vài phần sốc nữa.

Thời điểm chính thức rời đi vào SG sau nhiều lần nấn ná cuối cùng cũng được tôi lên lịch cụ thể. T.Dương cho đến hôm nay mới biết tin sau khi nghe tôi nói chuyện trả phòng vào cuối tháng. Từ sau chuyện đổ vỡ của tôi, cũng tội cho T.Dương khi đến giờ cô ấy vẫn không thôi cảm thấy có lỗi.

- Vẫn còn áy náy hả, áy náy nhiều thì đem mồi lên phòng tôi. Sang làm thêm một trận say nữa trước khi tôi bái bai nơi này được chứ, haha.

Tôi lại cười khích bác T.Dương, nhưng cô ấy chẳng một tia hưởng ứng. Chuyện say mèm với T.Dương giờ đã trở thành vô cùng nhạy cảm rồi.

Nhìn T.Dương cứ cắm mặt vô Lap chat chit với bạn bè, tôi đâm nhàm chán. Vừa quay qua quay lại định chào cô ấy thì trước mắt lướt qua hai

hình ảnh khá quen thuộc. Bức ảnh trên face một người bạn của T.Dương, chụp khá nhiều người kiểu cách học sinh - sinh viên, có thể là một

nhóm bạn. Hầu hết là người ngoại quốc, khung cảnh xung quanh cũng là ở nước ngoài. Nếu chỉ có vậy thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng điều đặc

biệt làm tôi phải chú ý, xen giữa đám sinh viên ngoại quốc đó chính là hình ảnh T.Hoàng và Vinh thân mật bóp cổ nhau tạo hình vui nhộn, cả hai

đều cười rất tươi. Bức ảnh chụp bằng dslr nên chất ảnh rõ nét, zoom hình lên tôi có thể khẳng định là mình nhìn không nhầm. Từng mảnh ghép

trí nhớ lướt nhanh qua đầu, T.Hoàng từng một lần đến X tìm Ngọc nhưng không gặp, khi đó anh ta trực tiếp giáp mặt Vinh, nhưng cả hai đều tỏ

ra lạ lẫm không quen biết. Tại sao lại vậy chứ??? T.Hoàng vừa du học về, Vinh qua lời tay Trường kể cũng từng tốt nghiệp bên nước ngoài,

thậm chí còn từng làm cho công ty đối thủ của X. Băn khoăn là vậy, nhưng không biết phải cắt nghĩa ra sao. Suy nghĩ một hồi tôi mới tỉnh ngộ

giờ mình chẳng còn chút nào liên quan gì đến X và gia đình Ngọc. Vậy có nghĩ cũng chẳng để làm gì, có thể T.Hoàng và Vinh khi đó gặp nhau

chỉ là lần gặp gỡ duy nhất. Sau vài năm có quên cũng là bình thường. Còn chưa kể nếu là người giống người, dù điều này rất khó xảy ra.

Nhưng nếu họ thực sự quen nhau, thậm chí là bạn của nhau thì sao? Nếu thật thì tại sao lại phải "đóng kịch"? Phân vân trước nhiều quyết định

thì cứ nên chọn những quyết định sao cho sau này khỏi phải hối tiếc nhiều nhất "tại sao ngày xưa mình lại không làm vậy". Nghĩ vậy tôi bèn lấy máy gọi cho KN, màn hình điện thoại vẫn hiện lên dòng chữ "a.Nguyên" quen thuộc.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Họ nhà em bị vong ám
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN