----
Đến SG vào một ngày mưa lớn, ngày trước cùng KN ra vào thường xuyên nên tôi cũng đã quen với thời tiết trong này. Mấy ngày đầu ăn uống
có phần hơi kém vì chưa quen khẩu vị. Sau lọ mọ, tự đi tìm tòi quanh TP rồi lượn lờ sang hẳn vài tỉnh thành lân cận. Mỗi lần đều đi tới mệt lả,
đói meo mới ăn uống nên dần dà cũng quen dần khẩu vị. Người dân trong này thân thiện và nhiệt tình hơn nên tôi "khoái" họ lắm. Sau hơn
tháng làm quen và cảm nhận dần nhịp sống trong này thì tôi cũng tìm được công việc mới. Một công ty về xuất nhập khẩu mà Trà giới thiệu, ban
đầu tôi cũng không nghĩ là mình sẽ làm công việc này đâu, nhưng hơn một tháng sống trong này, tư tưởng thoải mái dần nên tôi cũng có chút
hứng khởi với công việc mới mẻ này. Dù sao thì cuộc sống vốn được tạo thành từ vô vàn những trải nghiệm. Thay mới những điều đã cũ cũng giúp bản thân có những góc nhìn mới mẻ hơn.
Công việc mới yêu cầu đi lại nhiều từ công ty cho tới thực địa xuống hiện trường. Hàng ngày tiếp xúc với giấy tờ, chứng từ, invoice... Các loại thủ tục, luật định... Nói chung cũng đủ để cả ngày bận rộn, dù vậy tôi vẫn chưa quên được cảm giác làm việc ở X... Và Ngọc...
----
Một ngày, thằng ku Hải (thằng em ngày xưa cùng học boxing, giờ làm cho công ty anh họ tôi) vào SG ăn cưới tiện thể thăm tôi, nghe nó nói
chuyện mới biết công ty anh họ tôi đang gặp khó khăn về tiền vốn. Nợ quyết toán từ các chủ đầu tư chưa đòi được nên đã đến nước phải vay lãi
cao để trả lương và các chi phí. Tôi gọi điện trách ông ấy vì sao không chia sẻ rồi lập tức xin nghỉ, cùng Hải bay ra nơi này. Anh em bàn bạc
thống nhất rút hết tiền bán nhà của tôi hỗ trợ anh họ trả nợ. Mặt khác tôi quyết định gọi điện hẹn gặp KN. Định trực tiếp đến X nhưng anh ta dời
điểm hẹn sang quán bar mà ngày trước cả hai vẫn hay đến.
- Là công ty của anh họ cậu???
Lý do tôi hẹn gặp KN chỉ đơn giản là về việc thanh quyết toán cho công trình của anh họ. Từ đầu đến cuối cuộc gặp chỉ có vài phút mà không nói thêm bất cứ một chuyện gì khác.
- Thôi được rồi, về khoản quyết toán cho công ty anh cậu tôi sẽ có quyết định sớm nhất. Còn có điều này... Tôi vốn vẫn thắc mắc... Tại sao hồi đó cậu lại nói với tôi về chuyện giữa Vinh và T.Hoàng. Tôi nhớ lúc đó tôi đối xử với cậu khá tệ mà.
- À cái này... Thực ra em làm không vì gì cả. Em nói với anh chỉ vì không muốn sau này phải cảm thấy tiếc nếu có chuyện gì đó xảy ra thôi. Cám ơn anh vì cuộc gặp hôm nay, hy vọng vấn đề quyết toán của anh em sớm được giải quyết.
KN nghe tôi nói vậy chỉ nhẹ gật đầu, đoạn tiếp tục ngồi lại uống rượu mặc cho tôi rời đi.
----
Ba tuần sau cuộc gặp KN, tôi nhận được tin từ anh họ thông báo công trình bên X đã được duyệt quyết toán 100%. Vấn đề tài chính công ty tạm
thời được giải quyết dù vẫn còn vài chủ đầu tư khác nấn ná trì hoãn. Tôi hài lòng với lời hứa của KN, vừa suy nghĩ chuyện cảm ơn anh ta thì
U.Nhi gọi tới. Hơi bất ngờ vì con bé tự dưng lại liên lạc, nhưng sau khi nghe điện tôi còn sốc hơn vì loạt sự việc vừa xảy ra. Là tin đồn về việc Y
lôi kéo thành công vài nhà đầu tư đột ngột rút vốn khỏi dự án đang triển khai của Q trên nền 4 khu đất đấu giá cùng một vài dự án khác. Điều
tương tự cũng được X giành cho Z với tổ hợp dự án mà cả hai đang hợp tác. Bất ngờ bị thoái vốn đồng loạt như rút dao găm khỏi vùng động
mạch chủ. Cả Q và Z đồng thời thiệt hại, nhưng Q thê thảm hơn nhiều vì phương thức kinh doanh "trèo cao nhờ phụ thuộc nguồn vốn liên kết".
Đến giờ khi các nguồn vốn này đồng loạt rút khỏi, liền khiến Q hoàn toàn đổ sập. Người ngoài nhìn vào thì tha hồ đặt giả thiết và phân tích, về
phần tôi chẳng mất công cũng được U.Nhi bật mí sự thật. Số là bắt nguồn từ việc KN cho IT kiểm tra Lap của U.Nhi, phát hiện máy con bé bị
dính phần mềm gián điệp sao chép các nội dung. Truy ngược theo các dữ kiện, bức ảnh của Vinh - T.Hoàng và mối quan hệ ngày một thân mật
giữa Vinh và Nhi thì kẻ "gián điệp" không ai khác chính là anh ta. KN sau đó thực hiện một cuộc trao đổi quan trọng với G.Huy. Biết được biên
bản ghi nhớ giá ngày trước với W được một người không tên gửi đến cho G.Huy. Sau khi xâu chuỗi các mối hợp tác liền nghi ngờ Z giả quỷ giả
thần tài chính của chính mình. Nhún nhường ký giao kết cùng X, nhưng sự thật sau lưng lại ngấm ngầm lên kế hoạch thao túng. Tranh thủ
ô.Luân tan giã với X và tình hình rối ren khi cụ Đặng qua đời. Z đứng sau lôi kéo hùn một phần vốn giúp Q qua mặt X mua lại 4 khu đất đấu giá.
Một mặt lại giật dây Q hợp tác với Y, lợi dụng mối quan hệ đối thủ cạnh tranh giữa X và Y để mượn một phần tay Y "đánh" cho X mệt mỏi. Lúc
bấy giờ Z mới ra mặt huy động nguồn vốn góp giúp X với lòng tin là một đối tác quen thuộc. Mặt khác tận dụng sức ảnh hưởng hối thúc hôn gia
của Ngọc với T.Hoàng. Theo di chúc của cụ Đặng thì Ngọc được thừa hưởng một số cổ phần không hề nhỏ. Chỉ cần T.Hoàng khôn khéo dùng
tình cảm lay động được Ngọc là hoàn toàn có thể khống chế số cổ phần đó để ngày càng tiến sâu hơn vào trong lòng X. Đối tác quen thuộc, bạn
thân lâu năm tất cả cũng không bằng một chữ Tiền, cả ba bố con họ Trần này quả thực quá độc.
G.Huy sau khi phán đoán người gửi biên bản kia có thể chính là Vinh - một người bạn, người thân của T.Hoàng được cài vào X - mới đinh ninh
công ty Y của mình bị lợi dụng trắng vốn. Tất nhiên anh ta khá giận dữ, nhưng đề nghị sau đó của KN cũng giúp anh ta giãn ra phần nào. Một
vài cổ đông trong Q vốn đã bị KN lôi kéo thành công trước đó. "Giá trị lôi kéo" này hiện tại vẫn còn khi KN huy động một lượng tiền dựa trên sự
hợp tác với gia đình Trà. Chỉ cần thêm một cú sốc lớn đủ khiến Q sảy chân là X lập tức có thể thâu tóm số cổ phần này, sau đó nhượng quyền lại cho Y. Lôi kéo đủ đến mức quá bán thì việc thâu tóm sát nhập công ty Q, tất cả đều nằm trong tay G.Huy. Chính nhờ đề nghị hấp dẫn đó mà Y chấp nhận bắt tay X, "tiêu diệt" Q và "đánh" tả tơi Z như diễn biến tài chính trong suốt những ngày vừa qua.
Nghe tin này xong tôi cũng chỉ cảm thấy phần nào an ủi vì nỗi oan ức của mình được minh bạch. Dù vậy, tất cả mọi cảm xúc cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi vì hiện tại tôi đã không còn là người của X nữa.
----
Chiều hôm nay, lúc ra bãi lấy xe để xuống hiện trường thì tôi bất ngờ bị một cơn đau quằn quại nhói lên ở vùng bụng. Đau đến phải cúi gập
người xuống vì khó thở. Đáng nói cơn đau này không phải là lần đầu tiên, nó đã xuất hiện suốt nửa tháng nay, lúc đau nhiều đau ít biểu hiện rất
thất thường. Nhiều lần định đi khám, nhưng ngại vì lý do công việc nên tôi đều khất lần. Dùng thuốc giảm đau có đỡ, nhưng cơn đau vẫn không
dứt điểm. Sau nhiều trì hoãn, cuối cùng vẫn phải lê thân đến bệnh viện. Tưởng chỉ là đau bụng bình thường, nhưng hóa ra nó lại phức tạp hơn
tôi nghĩ. Phải qua hai lần khám tại hai bệnh viện khác nhau mới phát hiện được nguyên nhân cơn đau là do một khối u nằm ở phúc mạc. Bác sĩ
trấn an chưa có kết quả xét nghiệm chưa cần quá lo lắng, nhưng tôi biết bệnh này không hề đơn giản như ông ta nói.
"- Gen nhà mình có mầm ung thư thì phải, trong họ có hai chú bác đều mất vì "thằng" này. Mày cũng phải cẩn thận đấy, đi làm ăn uống tiếp khách chừng mực thôi. Tiền nhiều hay ít cũng không quan trọng bằng sức khỏe đâu."
Lời anh họ cảnh báo hồi tôi mới ra trường văng vẳng vang lên trong đầu. Bác và chú tôi đều mất vì K, đặc biệt chú tôi cũng bị chính căn bệnh K
phúc mạc này hành hạ. Cơn gió nhẹ sau cơn mưa thổi qua mát mẻ nơi hành lang bệnh viện. Bước ra khỏi phòng khám, tôi thoải mái hít hà trọn
vẹn từng luồng khí mát. Thấy lòng mình nhẹ tênh, một cảm giác thanh thản không lo sợ, không vướng bận. Tâm lý buông lơi bản thân, sẵn sàng
chấp nhận mọi an bài của số phận. Chỉ một quãng đường từ bệnh viện về công ty mà rất nhiều suy nghĩ, hình dung không ngừng hiện lên trong
đầu tôi. Nếu là u lành tôi sẽ tiếp tục sống, tiếp tục một cuộc đời với nhiều trải nghiệm đang chờ đợi. Còn là u ác... Thì sao chứ, tôi sẽ không mất
thời gian vào việc nằm một chỗ để điều trị. Thay vào đó sẽ là những chuyến du lịch, đi nhiều nơi nhất có thể cho đến lúc chết. Khi ấy chết cũng
là chuyến đi cuối cùng đưa tôi đoàn tụ cùng bố mẹ và đứa em trai bé bỏng. Hầu hết mọi thứ đều được tôi lạc quan hóa, duy chỉ có Ngọc là vẫn
còn đó sự băn khoăn. Nếu tôi chết đi, sẽ không còn được cùng cô ấy hít thở chung một bầu trời nữa. Ngọc vẫn chưa yêu ai khác kể từ khi
chúng tôi chia tay, mặc cho T.Hoàng trong thời gian đó ra sức tấn công, bày tỏ thiện chí. Biết được những điều này đều do Trà tâm sự. Cô ấy
dạo này thường qua lại với KN và gia đình bên đó nên có thể chứng thực việc Ngọc vẫn chưa quên được tôi. Nếu còn nặng tình vậy, hẳn cô ấy sẽ đau lòng lắm nếu bệnh tình của tôi xấu đi.
Xuân chóa tiện công tác ghé qua thăm, tình cờ nhìn thấy đống hồ sơ bệnh án liền trách móc tôi rất nhiều vì không thông báo gì cho mọi người, chỉ biết "ích kỷ" âm thầm chịu đựng một mình. Tôi biết nó mắng đúng nên chi đành cười gượng nhờ nó giữ bí mật cho đến khi có kết quả xét nghiệm chính thức.
----