Nghĩa trang quê tôi... Đêm qua mưa to mà sáng nay trời cứ phủ một làn sương mỏng se lạnh. Không gian trở nên tĩnh lặng nơi những lối đi
ngăn cách những nấm mồ. Tôi hơi co người lại vì lạnh, lững thững bước từng bước men theo con đường đất, nơi trông ra một khuôn viên với
những cây bằng lăng xòe tán rộng. Tiếng xào xạc mỗi lúc một rõ rệt... Tựa tay lên những nấm mồ thở dốc. Bây giờ, nhiều lúc tôi thấy mình thật
giống một ông lão 80, chỉ lê mình đi cũng đã mệt phờ vì cơn đau quặn nơi thành bụng... Cái sức sống của tuổi 25 biến đi đâu mất sạch rồi? Tôi
bặm môi, bước tiếp, có lẽ liều thuốc giảm đau hiệu quả vẫn còn tác dụng... Cố đi đến đầu hồi, tôi ngồi xuống ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, nhưng
không thấy gì cả ngoài một tán lá dày đen thẫm, xuất hiện lỗ chỗ những vệt sáng của ánh nắng nhạt mờ mờ phía trên. Để tâm trí trôi đi lặng lẽ...
Gió hình như cũng thổi mạnh hơn. Chợt phát hiện bên thân cây trước mặt đâm ra một chồi non nho nhỏ, đứng cô đơn trơ trọi một mình. Nhìn
chồi xanh ấy sao cô đơn giống cuộc đời tôi thế. Gục mặt xuống cánh tay, chơi vơi trong một mớ tâm trạng không định hình nổi. Lặn sâu trong đó
là nỗi nhớ vẫn thường bị tôi cố tình chôn lấp.
...Đã nửa năm rồi! Thế là anh cũng đã sống mà không có em một cách đúng nghĩa trong từng ấy thời gian. Thời gian đi qua trước cửa, giống
như là thời gian chết... vô hồn. Không biết giờ này cô ấy ra sao? Đang vui hay buồn? Tôi không kìm lòng nổi, thốt lên một tiếng thở dài xen lẫn
tiếng gió da diết lẫn trong những tán lá... - Ngọc ơi... Anh nhớ lắm... Anh yêu em!!!
- Em cũng yêu anh!!!
Tôi ngẩng mặt lên vì giọng nói quen thuộc, chỉ một giây sau nước mắt như muốn trào ra. Buông rơi hết mọi suy nghĩ trước đó, tôi giang rộng hai tay ôm bóng dáng đang đứng trước mặt mình vào lòng. Ngọc cũng ôm chặt lấy tôi, nức nở như một đứa trẻ... Thì thầm giữa những tiếng nấc.
- Sao lại bắt em chờ lâu thế? Sao lại thế hả? Anh vẫn yêu em mà, phải không?
- Anh xin lỗi!
Tôi đẩy đầu Ngọc ra xa hơn một chút để có thể nhìn rõ hơn, niềm hạnh phúc ánh lên trong mắt sau nhiều ngày xa cách.
- Em lạnh không?
- Không, có anh ôm em rồi mà.
- Ừm... Mà sao sớm thế này em đã ở đây làm gì vậy?
- Mộ "bố mẹ và em trai"... Đầu tháng và rằm ngày nào em cũng về thắp hương mà.
- Thật thế ư? - Giờ tôi mới hiểu vì sao mấy ngôi mộ của gia đình dạo gần đây lúc nào cũng tươm tất và thay hoa liên tục.
- Có gì không thật chứ, cũng như anh hay đến thắp hương bố em thôi mà.
- Ơ, sao em biết... Em nhìn thấy à?
- Từ hồi anh còn chưa vào SG cơ, nhìn anh loay hoay cắm đám cúc vào lọ em thương lắm, nhưng vì ghét nên chỉ đứng từ xa nhìn vậy thôi.
- Anh xin lỗi, nhưng anh thề là chưa làm gì có lỗi với em cả. Chuyện hôm đó với T.Dương chỉ là...
- Em tin anh mà, xa nhau rồi em mới biết là mình chỉ cần được yêu anh thôi.
- Ừm, nhưng mà Ngọc ơi... Anh hiện tại đang bị...
- Xuân kể với em rồi, là bệnh thì sao chứ, sống chết thì đã sao. Chỉ cần biết mình yêu nhau trọn vẹn như lúc này thôi là em thấy mãn nguyện rồi.
Nghe Ngọc nói vậy, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên viền môi hồng hồng của cô ấy. Bầu trời hình như đã tan bớt mây mù, nắng đã có màu vàng rám
hơn rồi. Tình yêu chân thành vượt qua những lo âu, những hy sinh riêng lẻ, những hiểu lầm, những khổ đau... Cuối cùng trở về nơi chúng xứng
đáng được trân trọng. Mãi mãi không mất đi hạnh phúc.
P/s: Hai ngày sau Ngọc theo tôi bay vào SG nhận kết quả xét nghiệm. Cả hai đều xác định trước tâm lý và "lịch trình" riêng cho mỗi tình huống
tốt hoặc xấu. Ngọc nắm chặt tay tôi trên suốt quãng đường đến bệnh viện. Tôi trấn an cô ấy không phải nghĩ nhiều, nhưng bản thân giờ phút ấy chính là tột cùng căng thẳng.
Kết quả xét nghiệm: Âm tính, không phát hiện có tế bào ung thư.