Cái nickname "Mít" của Diệp có từ hồi còn bé tí cơ. Bố Diệp nghiêm lắm, cứ lười học hoặc nghịch ngợm là bị phạt quỳ gối lên vỏ mít để "tự kiểm điểm", thế là thành cái tên ở nhà luôn. Mà Mít ít khi kể chuyện gia đình cho mình nghe lắm. Chắc gia cảnh cũng phức tạp.
Thấy mình đang lóng ngóng nhìn màn hình theo dõi, Mít rón rén đi ra. Em chống tay lên hông, nhìn mình rồi hỏi thẳng:
- Bạn ấy có đánh anh không?
- Vớ vẩn, ai thèm.
Trang lại gọi điện thoại. Mít cứ đứng kè kè bên cạnh. Mình đành phải bảo Trang chờ vài phút rồi mình ra mở cửa. Mít lên tiếng:
- Giờ anh tính sao với em đây?
- Em có cao kiến gì không?
- Em tưởng anh chỉ đưa mỗi mình em về thôi chứ?
- Anh cũng không hiểu sao lại tìm đến được đây nữa.
- Bò lạc à? Hay là gì?
- Đại khái là hơi giống em với anh hồi trước.
Mít có vẻ bực bội, nói trống không với mình, nhưng lúc đó có cho kẹo mình cũng chẳng dám cãi. Thấy mình im lặng, Mít ỏn ẻn dựa vào người mình, vòng tay ôm cổ, cứ như rằng hễ muốn mè nheo là em lại diễn trò thế này:
- Em không muốn gặp bạn ấy đâu, anh đừng để em với bạn ấy gặp nhau. Có gì mình giải quyết sau. Em không thích ầm ĩ...
Mình xoa đầu Mít, vỗ về.
- Ừ, anh biết rồi.
- Anh tiếp bạn ấy ở đây cũng được, em lên phòng ngủ đợi anh.
- Anh xin lỗi.
- Ngốc, mình xa nhau mấy tháng trời, anh cũng phải có người khác chứ. Giờ em mà không biết điều thì khác gì "ghen ngược" đâu. Coi như đây là lỗi của em.
Mít giống mình ở chỗ càng thích thì càng không đòi, càng muốn có thì càng thờ ơ. Âu cũng chỉ vì lòng tự tôn của em quá lớn. Thà tỏ ra không cần rồi đánh mất còn hơn để người thứ ba biết mình muốn mà không được.
Mình chuẩn bị sẵn tinh thần, thôi thì thảm lắm tí nữa hát bài "ta chẳng còn ai" là vừa!
Nhịp tim mình tăng dần theo tiếng cửa sắt kéo ra.
Trang ôm chầm lấy mình. Người phảng phất mùi lạ, phải vài giây sau mình mới nhận ra là mùi "cỏ" lẫn hơi rượu. Từ nhỏ mẹ mình sạch sẽ gọn gàng nên mũi mình thính lắm. Tự nhiên mình thấy mọi phản ứng hóa học trong não mình như ngừng lại. Mình nghiệm ra một điều là càng ngoan thì sức đề kháng càng yếu, và nếu chẳng may có ngã thì không những ngã đau hơn mà còn khó đứng dậy hơn một đứa đã lì đòn. Bao nhiêu cứng rắn định phũ của mình với bé bị hơi lạnh bé mang từ ngoài trời vào đóng băng luôn. Thế là khốn nạn cái thân tôi rồi!!! Mình chỉ còn nước cười khan, nuốt nước bọt. Nếu Mít không vào phòng ngủ thì chắc chắn đang ở phòng khách nhìn camera xem mình làm gì. Mình kéo ghế chỗ quầy thu ngân cho bé ngồi tạm.
- Sao em biết anh ở đây?
- Viber share location, cộng thêm ít thông tin khác nữa...
- Em đi uống rượu đến tận giờ này à?
- Anh khó chịu đấy à?
- Ừ!
- Tại sao Diệp cũng thế mà anh lại thương, còn em như thế anh lại khó chịu?
- Sao em cứ phải so sánh em với Diệp làm gì?
Mình rót nước đưa cho bé, cứ phải lựa lựa chỗ đứng để quay lưng vào camera, mình không muốn để Mít thấy mặt mình. Trông bé phờ phạc, mắt đỏ ngầu. Mình đúng là thằng khốn nạn. Có ai đấm thẳng vào mặt mình một phát hay vài phát cũng được, như thế mình còn thấy thoải mái hơn là trong hoàn cảnh này.
- Tối qua em gọi cho anh mãi không được, nhắn tin thì đến tận hôm nay mới thèm trả lời. Em sợ lắm, em sợ lúc ấy anh đang ở cùng người khác, rồi anh sẽ bỏ em...
- Tối qua anh đi uống rượu với mấy thằng bạn hàng xóm, say không để ý điện thoại. Em đã ăn gì chưa?
- Em không đói.
Bé ôm mình, người mềm như cọng bún thiu. Bắt đầu khóc thút thít.
- Em cũng yêu anh mà... Có phải em không yêu anh đâu?!
Mình không biết phải nói gì, không biết phải làm gì. Nghe trong đầu như có tiếng xả đạn. Muốn châm thuốc cũng không được.
- Anh không gọi cho em cũng được, nhưng em gọi anh đừng im lặng như thế. Thêm một thời gian nữa thôi, rồi em sẽ quên anh, rồi để từ từ em yêu người khác...
- Anh biết rồi.
- Anh chẳng biết cái gì cả đâu. Anh phải hứa cơ, hứa là không bỏ em...
Mình nghĩ đến Mít, giá như ngày trước Mít cũng níu kéo mình, dù chỉ một chút thôi thì chắc chẳng có ngày hôm nay.
- Được rồi. Anh hứa.
Mình lại phải đưa Trang về. Nghĩ đến cảnh về nhà, phải đối diện với Mít như thế nào làm đầu mình ong hết cả lên.
May mà mọi chuyện không nặng nề như mình nghĩ, hay ít nhất là Mít giả vờ sóng êm gió lặng. Bếp gọn gàng, trên bàn ăn để bánh mì, hai quả trứng ốp nguội lạnh với cốc sữa tươi. Mình chẳng còn tâm trạng nào mà ăn. Đi lên phòng, lấy hơi rồi mới dám đẩy cửa vào, Mít đang ngủ.
- Ta về giải cứu người đẹp đây!
Mít nhăn nhó kéo hé chăn nhìn mình, cười dịu dàng lắm. Đừng bảo mình sướng hay may mắn, kiếp sau mình lãnh đủ đấy, hoặc cũng có thể kiếp trước mình ăn no đạn rồi.
- Đằng nào cũng muộn làm rồi, anh nghỉ buổi sáng luôn vậy. Ở đây chiều anh đưa ra quán. Em ăn táo nhé? Anh đi lấy.
- Ừm, ah! Đừng để em đợi lâu quá nhé.
Mình hiểu ý Mít khi nói câu đấy. Trong phòng ngủ của mình treo nhiều tranh thư pháp, to nhất là 14 điều răn dạy của Phật mà hôm Tết mình cất công mua giấy lụa đẹp mang lên Văn Miếu chờ dài cổ để ông đồ viết cho...
"Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm."